Sáng sớm trong phòng bệnh thật yên tĩnh, âm thanh chụp ảnh to đến mức có thể nghe rõ ràng.
Quên tắt âm thanh chụp ảnh rồi!
Mãi sau Đường Viên mới phát hiện ra vội thò tay che cái loa dưới điện thoại di động, tim đều bị treo lơ lửng giữa không trung.
Cô không dám nhìn Dung Giản, cẩn thận từng li từng tí di chuyển đầu gối từ giữa ghế salon từng chút từng chút ra ngoài. Lúc mũi chân gần chạm đến mặt đất, Đường Viên nhẹ nhàng thở ra. dღđ。l。qღđ Ghế salon bằng da co giãn quá lớn, cô không dám làm động tác quá mạnh, chỉ có thể dùng một tay chống trên chỗ tựa lưng của ghế salon nhẹ nhàng di chuyển toàn bộ cơ thể từ ghế salon ra ngoài. Đường Viên nhấc gối, lập tức đứng dậy từ trên ghế salon, vì khẩn trương mà lòng bàn tay đổ mồ hôi ướt một mảng trên ghế salon bóng loáng, trượt tay một cái, Đường Viên mất thăng bằng thiếu chút nữa bổ nhào cả người vào trong ngực Dung Giản.
Cô không chú ý thấy hàng lông mi của Dung Giản run rẩy.
Dung Giản luôn ngủ rất cạn, lúc anh nghe thấy động tĩnh rất nhỏ đã tỉnh lại.
Lúc đầu anh đã muốn mở mắt, nhưng lại nghe âm thanh máy ảnh, sau đó ghế salon lại lún xuống, hình như Đường Viên ngồi xuống ghế salon. Cô thở rất nhỏ, giống như cố gắng thả thật nhẹ để Dung Giản không mở mắt.
Tiếp theo, lại nghe được tiếng “rắc rắc”.
Dung Giản cũng không mở mắt, anh khoác tay lên thành ghế salon, ngón tay giật giật, gần như mất hết kiên nhẫn chờ đợi Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-than-em-muon-sinh-khi-con-cho-anh/74065/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.