Edit: Thanh Hưng
"Con không thể cùng ngồi máy bay với chúng ta được." Dung Giản sải chân dài đi tới, nắm gương mặt của Bịch đường dùng sức lau nước mắt.
"Ưmh." Bịch đường nhíu mày, nằm ở trên bả vai Đường Viên thế nào cũng không chịu ngẩng đầu lên.
Dung Giản cúi đầu nhìn đồng hồ, còn nửa giờ.
Mười phút sau, Bịch đường nằm trên bả vai Đường Viên giống như là khóc mệt, rốt cuộc cũng ngủ thiếp đi, nhưng ngón tay bé vẫn siết thật chặt ngón tay của cô không chịu buông ra.
Đường Viên hơi động ngón tay một cái, Bịch đường giống như lâm đại địch ngẩng đầu, đôi mắt đen bị nước mắt thấm ướt không nháy mắt nhìn cô, rất nhanh đã lại bị nước mắt lấp đầy, "Xoạch" một giọt nước mắt lớn lăn dài trên khuôn mặt mập mạp của bé, nhỏ lên mu bàn tay Đường Viên.
Đường Viên hạ thấp giọng trêu chọc (di.da.l.qy.do) Bịch đường: "Nếu không con kêu một tiếng pa-pa nữa xem?"
"Con không biết đâu." Dung Giản quả quyết nói.
Quả nhiên, Bịch đường hồng khuôn mặt nhỏ nhắn, cũng chỉ kêu hai tiếng "A a".
"Dung Giản, con sắp khóc rồi." Đường Viên ngẩng mặt lên nhìn về phía Dung Giản không nói một lời, Bịch đường cũng ngẩng mặt lên nhìn về phía ba bé.
Bị hai đôi mắt đen vừa lớn vừa tròn nhìn, nhưng Dung Giản vẫn không chút lay động, lý trí nói: "Không được, lên máy bay con sẽ còn khóc lợi hại hơn."
Còn mười lăm phút, Dung Giản thật sự gỡ Bịch đường đã khóc đến hết hơi từ trên người Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-than-em-muon-sinh-khi-con-cho-anh/2739398/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.