Edit: Thanh Hưng
Cô nhìn tên hiển thị trên cuộc gọi đến, là Hà Khánh Nguyên.
Đường Viên không nhịn được nghĩ, Khánh Nguyên Đại Quân thật đúng là vật may mắn của cô, mỗi lần Khánh Nguyên Đại Quân gọi điện thoại cho cô, đều là lúc cô và Dung Giản có tiến triển mới. Cả lúc trời tối gặp phải Dung Giản kia, cũng là bởi vì đỡ Khánh Nguyên Đại Quân ra ngoài nghỉ ngơi.
"A lô?" Đường Viên nhận điện thoại, âm cuối vì vui mừng mà cao lên.
Cô đi theo Dung Giản ra ngoài, ánh mắt còn lưu luyến ở trên đôi tay khớp xương rõ ràng đang đặt xuôi bên người của Dung Giản, là của cô!
"Bàn Bàn."
Nghe được âm thanh vui sướng của Bàn Bàn nhà mình thì mặt già của Hà Khánh Nguyên khó có được đỏ lên.
Đêm hôm đó sau khi trơ mắt nhìn Đường Viên bị bắt cóc anh ta quá đau lòng, dứt khoát trở lại phòng uống sảng khoái, ai mời cũng không từ chối, hoàn toàn tự chuốc say mình.
Ngày hôm sau lại vội vàng tham gia chấm điểm cho cuộc thi biện hộ của học sinh học viện, hoàn toàn không có thời gian gọi điện thoại cho Đường Viên.
Anh ta lớn hơn Đường Viên tám tuổi, lúc cô sinh ra anh ta đã có trí nhớ rõ ràng. Cho tới nay, gần như là anh ta (di.da.l.qy.do) nhìn cô từ một tiểu bảo bảo lớn lên, lần đầu tiên cô nói chuyện, lần đầu tiên lảo đảo đi bộ, lần đầu tiên đi học......
Không biết bắt đầu từ lúc nào, anh ta càng ngày càng để ý tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-than-em-muon-sinh-khi-con-cho-anh/2739310/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.