Chương trước
Chương sau
Điện thoại đổ nhiều hồi chuông nhưng không có người bắt máy. Quản gia gác máy, tiếp tục nhấn lại số của Trình Vị Vãn, nhưng vẫn như vậy đều không có người nghe. Lúc này quản gia mới gác điện thoại rồi nói với Hàn Tri Phản đang đứng ở cạnh cửa sổ: “Hàn tiên sinh, điện thoại của Trình tiểu thư không có ai bắt máy.”

Không có ai bắt máy?

Hàn Tri Phản nhíu mày rồi bước nhanh về phía quản gia, lấy điện thoại gọi cho Trình Vị Vãn một lần nữa. 

Nhưng giống như lời của quản gia nói, điện thoại đổ nhiều hồi chuông vẫn không có ai bắt máy.

Sao cô ta không nghe điện thoại?

Hàn Tri Phản càng nhăn mày hơn nữa. 

Trong đầu hắn lại hiện về khung cảnh hắn ngồi trong quán cà phê, qua khung cửa sổ nhìn thấy Trình Vị Vãn đứng ở bên đường, bờ vai run run.

Xem ra cô ấy rất đau khổ, không phải là trốn ở một góc nào đó khóc rồi đấy chứ?

Nghĩ vậy, Hàn Tri Phản lại đột nhiên nhớ về khung cảnh nửa đêm hắn ra ngoài hút thuốc, vô tình gặp phải cô đang khóc dưới gốc cây trong vườn. 

Tim hắn đột nhiên cảm thấy đau đớn, hắn vội gác máy rồi đi ra ngoài.

“Hàn tiên sinh, giày!” - Quản gia nhìn thấy Hàn Tri Phản không đi giày đã ra khỏi nhà, trong lúc vô ý đã đi theo hắn.

Hàn Tri Phản không để ý đến tiếng gọi của quản gia, cứ như vậy mà mở cửa xe, ngồi vào rồi khởi động máy, đạp ga lái xe rời khỏi khuôn viên biệt thự. 

Sau khi Hàn Tri Phản rời khỏi, quản gia lại gọi điện thoại cho Trình Vị Vãn vài lần nữa, nhưng vẫn không có người nhấc máy.

Đêm đã về khuya, đến tận lúc trời gần sáng mới có tiếng xe bên ngoài.

Quản gia vội vã chạy ra ngoài, tưởng rằng Trình Vị Vãn đã về, đâu ngờ rằng người bước xuống xe lại chính Hàn Tri Phản. 

“Hàn tiên sinh, cậu tìm được Trình tiểu thư chưa?” - Xe còn chưa dừng hẳn, quản gia đã chạy đến trước cửa xe, đợi Hàn Tri Phản vừa mở cửa xe đã lập tức hỏi.

Hàn Tri Phản vừa xuống xe đã nghe thấy câu hỏi này, động tác có hơi khựng lại: “Cô ấy vẫn chưa về sao?”

“Vẫn chưa…” - Quản gia lắc đầu: “Khi nãy tôi gọi cho cô ấy, điện thoại tắt máy rồi.” 

Tắt máy? Là điện thoại hết pin hay cô ấy đã xảy ra chuyện gì rồi?

Thủ đô trị an tốt, nhưng cô ấy là con gái nên vẫn có chút không an toàn…

Hắn đã tìm hết một lượt những nơi cô có thể đến, đến cả nhà của Lâm Mộ Thanh cũng tìm rồi nhưng vẫn không tìm thấy cô, cô có thể đi đâu? 

Cô mắc chứng trầm cảm, gần đây đã đỡ hơn nhiều nhưng không biết có phải là chuyện của Trình Vệ Quốc đã khiến cô kích động mà nghĩ không thông?

Ý nghĩ này chiếm lấy đầu óc của Hàn Tri Phản, đột nhiên trong đầu hắn xuất hiện hình ảnh Trình Vị Vãn nhảy lầu, rơi xuống một vũng máu…

Tim Hàn Tri Phản như lạc nhịp, hắn đẩy quản gia ra, chạy vào nhà lấy điện thoại gọi cho Lâm Sinh. 

Lâm Sinh hẳn là đang ngủ, điện thoại đổ chuông một lúc vẫn không có người bắt máy. Hắn cúp máy, chuyển sang gọi máy bàn ở nhà Lâm Sinh.

Điện thoại đổ vài hồi chuông, rốt cuộc đã có người bắt máy, giọng Lâm Sinh ồm ồm trong điện thoại: “Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Giữa đêm lại gọi điện thoại…”

Lâm Sinh còn chưa nói hết, Hàn Tri Phản đã vội thốt lên hai tiếng: “Chuyện lớn!” 

Lâm Sinh vốn còn chưa tỉnh, trong nháy mắt đã tỉnh ngủ rồi ngồi bật dậy: “Chuyện lớn gì?”

Câu hỏi vừa dứt, Hàn Tri Phản đã nghe thấy trong điện thoại truyền tới tiếng người đang mặc quần áo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.