Cô không có mong ước xa vời rằng bố sẽ nhớ ngày sinh của mình, nhưng hôm nay, ít nhất cô muốn nghe được giọng của người thân...
Thế nhưng một mong ước nho nhỏ như vậy mà cô cũng không có được.
Trình Vị Vãn mấp máy môi, cúi đầu liếc nhìn thời gian trên màn hình di động.
Đã 11 giờ 59 phút tối, chỉ còn một phút nữa thôi là đã qua sinh nhật cô.
Nhắc đến cũng buồn cười, chẳng những cô không biết mỗi ngày bố của mình bận bịu chuyện gì, mà ngay cả việc ông đang ở đâu trên thế giới rộng lớn này, cô cũng không biết.
Trong trí nhớ của cô, ngoại trừ việc cô chủ động gọi điện cho bố, có lúc bố không nhận điện thoại, có lúc ông nhận nhưng chỉ nói qua loa với cô được đôi câu rồi cúp máy, thì chưa bao giờ ông chủ động gọi cho cô một cuộc điện thoại nào.
Mọi người đều nói tình thương của cha tựa như núi... Nhưng mà bản thân cô lại chưa bao giờ cảm nhận được điều đó.
Ai cũng biết bố của cô là một bác sĩ nổi tiếng, nhưng có ai biết được rằng con của ông ấy bị bệnh đều do những bác sĩ xa lạ cứu chữa.
Lúc trước, bởi vì bị Hàn Tri Phản vứt bỏ, cô mắc chứng trầm cảm, nửa đêm bật khóc, gọi điện cho bố, nhưng khi bắt máy, câu nói đầu tiên của ông ấy chính là hỏi cô có để cho người khác ngủ hay không? Sao lại không hiểu chuyện như vậy? Lúc đó, trong lòng cô có rất nhiều uất ức, vốn muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-than-dan-vao-nguc-101-nu-hon-sau-ty-van-ngoi-sao-khong-bang-em/2917904/chuong-1006.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.