Chương trước
Chương sau
Lâm Sinh liên tục đọc mấy lần mấy chữ “mối quan hệ rất tốt”, sau đó đột nhiên nhớ đến người gần đây rất nhiều lần xuất hiện cùng Hàn Tri Phản là Trình Vị Vãn.

Hắn lập tức như hiểu ra, ngẩng đầu, nhìn về Hàn Tri Phản hỏi: “Là cô ấy?”

Mặc dù Lâm Sinh không nói tên ra, nhưng Hàn Tri Phản biết rõ người hắn ta nói là ai, đầu ngón tay hắn bỗng run lên một cái. 

Động tác rất nhỏ của hắn cũng đã lọt vào mắt của Lâm Sinh.

Lâm Sinh biết rõ mình đã đoán đúng: “Đúng là cô ấy.”

“Cô ấy mắc phải chứng trầm cảm? Hay là bệnh tâm lý khác?” 

“Phải hay không phải thì liên quan gì đến anh?”

“Vậy là anh muốn giúp cô ấy chữa bệnh?”

Lâm Sinh liên tiếp nói xong mấy câu, Hàn Tri Phản cũng chỉ yên lặng hút thuốc, không có bất kì phản ứng nào. 

Lâm Sinh cũng ngừng lại, không nói thêm gì.

Trong văn phòng rơi vào tình cảnh yên lặng không có chút tiếng động.

Không biết qua bao lâu, Lâm Sinh hung hăng hút một hơi thuốc, sau đó lúc nhả khói xong, nhìn chằm chằm vào Hàn Tri Phản lên tiếng: “Tại sao anh lại muốn giúp cô ấy?” 

Hàn Tri Phản vẫn không nói gì.

Lâm Sinh nghiễm nhiên không có ý đợi hắn mở miệng, một giây sau lại lên tiếng hỏi: “Có phải là anh đã có ý với cô ấy rồi không?”

Có ý với cô ta? 

Hàn Tri Phản không nghĩ ngợi gì liền trả lời: “Anh ăn nói xằng bậy gì đấy? Làm sao tôi có thể có ý với cô ta được?”

“Tôi nói năng xằng bậy ư?” - Lâm Sinh lại hút một hơi thuốc: “Tôi nên nghĩ ra điều này từ sớm, là tôi nhận ra muộn rồi! Từ lúc gặp lại cô ấy, biết cô ấy sinh con cho anh, anh hao hết tâm tư bắt tôi phải tra ra sơ suất của công ty Lâm Mộ Thanh, cướp con từ tay cô ấy về, kết quả không được bao lâu, từ lúc anh để cô ấy gặp con trai, tôi nên nghĩ tới rồi chứ!”

“Anh nhìn anh bây giờ đi, không những cho cô ấy được thăm con trai trong bệnh viện, anh rõ ràng lại để cô ấy vào nhà anh, bây giờ anh biết cô ấy bị bệnh, lại còn muốn giúp chữa bệnh… Anh như vậy không phải có ý với cô ấy thì là gì?” 

“Tôi nói rồi, tôi không thể nào có ý với cô ta được, thực sự không thể nào!” - Hàn Tri Phản có chút giận dữ rồi, giọng nói cũng trở nên có chút gấp.

“Anh nói không thể nào, là thật sự không thể nào sao? Anh tự nghĩ một chút, hai năm trước, anh đối xử với cô ấy như thế nào? Lúc đó anh độc ác ra tay, máu lạnh vô tình, tôi đã hỏi anh hết lần này đến lần khác, có phải thực sự muốn ra tay với cô ấy, tôi lặp đi lặp lại nói với anh, người làm sai là ba của cô ấy, không phải cô ấy, cô ấy là người vô tội, nhưng anh vẫn không nghe, cố ý đối phó với cô ấy. Anh nói anh khiến cho cô con gái bảo bối độc nhất của Trình Vệ Quốc sống không bằng chết, chính là sự trả thù lớn nhất với Trình Vệ Quốc!”

Đúng, anh đã làm như vậy rồi! Tôi giúp anh phái người đánh cô ấy, anh anh hùng cứu mỹ nhân, lúc cô ấy biết rõ chân tướng, anh lại không có chút tình nghĩa nào mà đuổi cô ấy đi, thậm chí còn ép cô ấy phá thai con của anh! 

Nhưng bây giờ anh xem đi, anh lại là con người trước đây của anh sao?

Nếu anh thực sự không thích cô ấy, anh phải lặn lội ngàn dặm xa xôi giúp cô ấy tìm bác sĩ sao?”

“Anh, mẹ nó, muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa? Tôi nói rồi, tôi không thích cô ta, tôi hoàn toàn không thích cô ta!” - Hàn Tri Phản chợt cầm cái gạt tàn thuốc lên, ném về phía Lâm Sinh. 

“Nếu anh thực sự không thích cô ấy thì anh tức giận cái gì? Anh dám nói bây giờ anh không chột dạ không? Đừng tưởng tôi không biết trong lòng anh đang nghĩ cái gì, anh đang sợ, sợ mình đã yêu cô ấy rồi, sợ bản thân đã yêu cô con gái của gã đã ra tay hại chết cô em gái yêu quý của mình!” - Lâm Sinh tức giận hét lên, bây giờ nhìn thấy Hàn Tri Phản ném cái gạt tàn vào mình, lời nói càng sắc bén hơn nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.