Chương trước
Chương sau
Hàn Tri Phản trước giờ đều thích rong chơi ở ngoài, buổi chiều rất ít khi ở nhà, nên khi quản gia thấy hắn quay lại, ngẩn người một hồi mới chạy đến chỗ cửa trước, mở tủ giày lấy dép lê cho hắn.

Biệt thự rất yên tĩnh, không có âm thanh trẻ con chơi đùa âm ĩ mà mỗi khi hắn nghe thấy mỗi khi về nhà thường ngày, lúc thay giày Hàn Tri Phản không kìm được mà hỏi: “Tiểu thiếu gia đâu?”

“Tiểu thiếu gia đang ngủ trưa, còn chưa tỉnh ngủ.” 

Nghe được câu trả lời của quản gia, Hàn Tri Phản liền “À...” mà trả lời một tiếng, nhưng không nói gì nữa, bước về chỗ cầu thang.

Quản gia chăm chăm nhìn vào Hàn Tri Phản đang rời đi, suy nghĩ một lúc lâu không kìm được mà lên tiếng: “Cậu Hàn...”

Hàn Tri Phản dừng chân, vừa “Hửm?” vô tình vừa quay đầu. 

Thấy ánh mắt của Hàn Tri Phản, biết rõ hắn không thích Trình Vị Vãn, quản gia càng lộ vẻ do dự.

Hàn Tri Phản thấy vẻ muốn nói lại thôi của quản gia, khó kìm được mà nhăn mày.

Quản gia sợ Hàn Tri Phản nổi giận lại lên tiếng: “Cậu chủ, cô Trình, cô ấy gần đây, có chút là lạ...” 

Quản gia vừa nói, vừa lén giương mắt, đánh giá Hàn Tri Phản.

Cô chắc chắn Hàn Tri Phản không lộ ra vẻ tức giận, mới tiếp tục nói: “... Cô ấy gần đây khi pha sữa cho tiểu thiếu gia, không cho nước vào đã đưa cho tiểu thiếu gia, có lần thay tả cho tiểu thiếu gia, tả chẳng ướt, nhưng rõ ràng là mới vừa thay nhưng cô ấy lại thay mới cho tiểu thiếu gia... Cô ấy làm việc mơ màng, còn thường xuyên ngẩn người, có nhiều lần, tôi còn thấy cô ấy đang nói chuyện với tiểu thiếu gia, liền không lên tiếng, tiểu thiếu gia nhiều lần gọi mẹ nhưng cô ấy cũng không phản ứng...”

“... Ban đầu tôi không thấy có vấn đề gì, nhưng càng về sau, tôi phát hiện cô Trình thường trốn trong phòng tắm, đứng trước bồn rửa tay, lần lâu nhất chính là rửa tay đến hết một tiếng, rửa đến cả ngón tay đều trắng bệch!” 

Hàn Tri Phản không cắt lời quản gia... chỉ là khi hắn nghe câu cuối cùng, khóe môi hắn bất giác mà nhếch lên.

“Khi cô Trình cho tiểu thiếu gia ăn, cô ấy rõ ràng cho tay vào dầu, nếu Tiểu Ương không nhắc nhở cô ấy, tay của cô ấy chắc chắn phỏng rồi!” - Dừng một lát, quản gia lại nói tiếp: “Hơn nữa...”

Hơn nữa, rõ ràng còn có hơn nữa? 

Khóe môi Hàn Tri Phản lại càng cong lên.

“... Hơn nữa, tôi không chỉ một lần chứng kiến cô Trình vụng trộm mà trốn đi khóc một mình.”

Khóc? 

Hàn Tri Phản kìm lòng không được mà tay nắm thành nắm đấm.

“... Ngay trước khi cậu quay lại, cô Trình mới vừa khóc... Tôi thật sự cảm thấy cô Trình thật sự bất ổn, tôi rất lo lắng, nên tôi mới nói cho cậu nghe...”

Nghe đến đó, Hàn Tri Phản nhấc mí mắt, nhìn thoáng quản gia, cắt lời bà: “Cô ấy đâu?” 

“Lúc tôi từ trên lầu xuống, cô ấy đang ở trong phòng kính.”

Hàn Tri Phản nhè nhẹ gật đầu nói “Tôi biết rồi”, liền bước lên lầu.

Hàn Tri Phản bước đến phòng kính, xuyên qua lớp thủy tinh, hắn không tìm được hình bóng của Trình Vị Vãn trong phòng liền bước đến phòng của Trình Hàm. 

Ngoại trừ đứa nhỏ đang ngủ say trên giường, chỉ còn có bảo mẫu trông coi.

Hàn Tri Phản nhỏ giọng mà hỏi thăm bảo mẫu, lại im lặng, quay về phòng ngủ.

Vừa mở cửa, hắn chỉ nghe thấy tiếng động trong phòng tắm... Là tiếng nước chảy. 

Hắn bước nhanh hơn, đi đến cửa phòng tắm, liền thấy Trình Vị Vãn đang đứng trước bồn mà rửa tay.

Tay của cô đã rửa đến vô cùng sạch sẽ rồi, nhưng cô vẫn dùng lực mà xoa xoa tay mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.