Chương trước
Chương sau
Hạ Tư Di xin lỗi: "Tô tiểu thư, e là nguyện vọng của cô không cách nào thực hiện."

"Tại sao?" Ngừng một lúc Tô Hạ lại nói: "Phải thỏa mãn điều kiện gì đó trước sao? Cô cứ nói, tôi sẽ cố gắng thực hiện."

"Không phải..." Hạ Tư Di lắc đầu, chỉ nói hai chữ thì ngừng lại. 

"Vậy nguyên nhân là gì?" Tô Hạ hỏi tiếp, Hạ Tư Di cũng vẫn không trả lời.

Mãi đến khi Tô Hạ hỏi đến lần thứ năm, Hạ Tư Di mới cúi mắt xuống, rốt cuộc cũng đáp lại lời cô: "Bởi vì... mẹ tôi không còn trên đời nữa."

Tô Hạ sửng sốt, giống như nghe được một chuyện không thể tưởng tượng nổi, cô ngơ ngác nhìn Hạ Tư Di một lúc lâu cũng không phản ứng. 

Yên lặng bao phủ lấy hai người rất lâu, Hạ Tư Di lại nói: "Thực ra lúc đầu tôi không phải tên là Hạ Tư Di, vào năm năm trước sau khi mẹ mất, ba tôi mới đổi cho tôi tên này."

Tư Di, Tư Ức, nhớ Quý Ức. (*Di và Ức đồng âm)

Dường như lúc Hạ Tư Di nói xong câu nói đó, Tô Hạ cũng hiểu được hàm nghĩa bên trong cái tên này.

Hóa ra, cô nỗ lực hai mươi năm, cố gắng muốn tới gần nữ thần, mà nữ thần lại rời xa nhân thế.

Tô Hạ biết, Hạ Tư Di không thể lấy tính mạng của mẹ mình ra đùa, nhưng cô vẫn không tin được: "Nhưng mà trong bài mới nhất của cô là vào ba ngày trước, hơn nữa, cô đăng rất nhiều bài đều kể về ngày hôm nay, sao bà ấy lại không còn..." 

Nói xong câu cuối, Tô Hạ cũng nghẹn ngào, cô ngừng lại không thể nói hết câu.

"Đó đều là những chuyện đã xảy ra, nhưng thời gian thì có khác." Hạ Tư Di hiểu ý của cô nên bình tĩnh đáp.

Tô Hạ hiểu ra mọi chuyện, khẽ gật đầu, đáy mắt nóng lên. 

So với vẻ khổ sở của Tô Hạ, Hạ Tư Di lại bình tĩnh hơn nhiều: "Cô biết tại sao tôi lại đồng ý muốn gặp cô không? Bởi vì mấy năm qua, tôi đăng nhập vào weibo của mẹ tôi và từng thấy những tin nhắn cô nhắn cho bà, năm đó bà nổi tiếng thế nào, fans nhiều vô kể, nhưng ba mươi năm sau, người vẫn nhớ bà có còn bao nhiêu."

Hạ Tư Di chỉ nói ra sự thật, nhưng Tô Hạ càng thấy nghẹn ngào hơn, cô bưng tách cà phê lên uống một ngụm, cà phê đắng ngắt làm lòng cô dễ chịu hơn một chút, lúc này cô mới cẩn thận tìm từ, hỏi: "Có thể nói cho tôi biết...vì sao bà mất được không?"

"Sinh lão bệnh tử bình thường". 

Hạ Tư Di trả lời Tô Hạ như vậy.

Trong lòng Tô Hạ ngẫm, năm năm trước khi Quý Ức Tạ thế cũng chỉ mới năm mươi hai tuổi.

Ở cái tuổi này cũng không tính là quá sớm, nhưng cũng không thể nói là rất muộn, cũng nằm trong phạm vi bình thường có thể chấp nhận được, nhưng cô lại cảm thấy, Quý Ức không nên đi sớm như thế. Hạ gia có tiền như vậy, Hạ Quý Thần bây giờ là một nhà tư bản đứng đầu, Quý Ức đóng mấy bộ phim đó cũng được xem là giá trên trời, cô ấy có thể sống rất thoải mái... 

Tô Hạ luôn cảm thấy kỳ lạ, cô tiếp tục hỏi Hạ Tư Di, nhưng Hạ Tư Di lại không nhắc tới bất cứ chuyện gì liên quan đến mẹ mình.

Tô Hạ và Hạ Tư Di trò chuyện không được bao lâu thì Hạ Tư Di nhận được điện thoại, để lại Tô Hạ đầy tò mò vướng bận rồi rời đi.

Tô Hạ tò mò thật, tại sao Quý Ức qua đời, sau khi cô gặp Hạ Tư Di, gần như suốt một tuần sau đó, trong đầu cô vẫn luẩn quẩn nghi ngờ đó, mãi đến khi "Tỷ vạn ngôi sao không bằng em" công chiếu này đầu tiên, Tô Hạ mua một vé xem phim, ngồi trong rạp, xem hết bộ phim điện ảnh dài ba tiếng, nghi vấn của cô mới được giải đáp. 

Bộ phim "Tỷ vạn ngôi sao không bằng em" bắt đầu rất bình thường, ở trường tiểu học Tô Thành, một thiếu niên mặc đồng phục học sinh, dẫn một nhóm bạn cả ngày rong chơi lêu lổng, không học hành đàng hoàng.

Trong ngăn bàn của học sinh nọ, mỗi ngày đều chất đống thư tình, lúc tan học về nhà còn có mấy cô bạn ngăn lại tặng quà, lúc chơi game trong quán internet còn có cô bạn xinh xắn tới gần mời đồ uống.

Nhưng cậu thiếu niên nọ lại xem thường, mãi đến ngày nào đó, trong tiết học buổi sáng, thiếu niên đứng bên sân thể dục hút thuốc, không để ý đến mấy học sinh liếc mắt lui tới xung quanh, cứ hút mãi đến khi có ba nữ sinh mặc đồng phục đi qua, nữ sinh ở giữa nói một câu khiến cậu bị sặc phải xoay người nhìn lại, chỉ thấy bóng lưng cô gái đó. 

Đây là đoạn đầu tiên khiến khán giả bật cười, phần sau của bộ phim vẫn xoay quanh thiếu niên nọ.

Hắn tập trung rất nhiều người, tìm cho ra "em gái Coca" đó trong trường, mãi đến khi không tìm được cô ấy, về đến nhà, cậu lại gặp "em gái Coca" đó ngồi trong nhà mình ăn cơm, tên của cô bé cậu bé đó mới vang lên bên tai khán giả: Hạ Quý Thần và Quý Ức.

Gần một tiếng đồng hồ là những câu chuyện xưa, xảy ra trong sân trường, thời thanh xuân tươi đẹp, cậu thiếu niên vì cô gái lặng lẽ vẽ tranh, lén mua đồ ăn vặt, ai bắt nạt cô ấy, cậu sẵn sàng vung nắm đấm, mãi đến khi tốt nghiệp đại học, hai người uống say xảy ra quan hệ, nội dung bộ phim nháy mắt xoay chuyển. 

Phần tiếp theo là vào ba mươi năm trước, những ai từng chú ý tin tức giải trí thời gian đó đều sẽ biết.

Cô gái bị bạn tốt hãm hại, hôn mê trên giường ba năm trời, chàng trai mỗi tháng đều tới thăm.

Mãi đến khi cô gái tỉnh lại, chàng trai mới rời khỏi trường đại học số một, tới học viện điện ảnh B, bên cạnh cô gái, sau khi hai người gặp lại, tình tiết lại xuất hiện cao trào lần thứ hai. 

Bộ phim được quay rất nghệ thuật, có nhiều câu thoại để đời.

"Dù em lạc lối một đời vẫn đi tới bên anh."

"Người tôi yêu không phải người yêu tôi." 

"Không có công bằng, chỉ có cô sai cô ấy đúng."

"Trước nay em không hề cô độc, em còn có anh."

Phim chiếu được nửa tiếng thì bài hát đầu tiên xuất hiện trong phim lại là bài hát cũ: Phạm vi vài dặm. 

Rốt cuộc Quý Ức cũng động lòng với Hạ Quý Thần, nhưng hai người không ở bên nhau như mọi người nghĩ tới.

Video Hạ Quý Thần đâm người khác bị thương được đăng lên, cô và anh phải chia ly lần thứ hai trong đời.

Phần sau của bộ phim là những tình tiết cao trào liên tiếp, mãi đến khi Quý Ức đứng trên lễ trao giải, nói với toàn bộ thế giới, cũng là lời tỏ tình với Hạ Quý Thần, rốt cuộc hai người mới sánh bước cùng nhau. 

Quý Ức biết mình thích nhầm người, biết Dư Quang chính là chàng trai đó, quãng đời còn lại cũng là thời niên thiếu, mắt Tô Hạ nhòa lệ.

Phần tiếp theo là tin tức bùng nổ vào ba mươi năm trước.

Chân tướng vụ việc Hạ Quý Thần đâm người ta được công bố, Quý Ức mang thai. 

Đoạn cuối của bộ phim vô cùng ngọt ngào.

Quý Ức động thai nên phải nằm viện, Hạ Quý Thần chăm sóc cô, mua một căn biệt thự được trang hoàng sạch sẽ, anh đứng trong nhà, quay video cho Quý Ức.

Anh quay từng thiết kế, nói rõ cô nghe, cuối cùng anh đẩy cửa phòng ngủ chính, trên giường, sàn nhà, trên tường đều là hoa hồng. 

Anh đứng trong biển hoa, quỳ xuống về phía cô, lấy một hộp gấm trong túi ra, chân thành nói: "Quý Ức, gả cho anh đi."

Quý Ức ở trong bệnh viện một tháng mới về nhà.

Hạ Quý Thần không đi làm, hầu như anh đều ở nhà bầu bạn bên cạnh Quý Ức để cô an tâm dưỡng thai. 

Một đêm sáu tháng sau, Quý Ức đẩy Hạ Quý Thần nằm bên, vì biết sắp tới ngày sinh dự kiến nên lúc đi ngủ anh cũng không cởi đồ.

Hạ Quý Thần tỉnh dậy, vội ôm Quý Ức đến bệnh viện, chiều hôm sau trong phòng sinh vang lên tiếng con gái khóc, người đàn ông đứng bên ngoài mười tám tiếng đồng hồ như cạn kiệt sinh lực, ngồi xuống ghế phía sau để nghỉ ngơi.

Năm con gái hai tuổi, Hạ Quý Thần về tiếp quản sự nghiệp gia tộc. 

Vì công việc bận bịu và cơ thể Quý Ức khá suy nhược, hôn lễ của họ kéo dài đến năm con gái năm tuổi mới tổ chức.

Buổi tiệc cưới rất long trọng nhưng không mời nhiều người, đều là bạn thân thiết của cả hai.

Ba giờ chiều, hôn lễ kết thúc. 

Hạ Quý Thần và cậu bạn Trần Bạch ngồi uống trà bên cửa sổ, bên ngoài cửa, Quý Ức dẫn cô con gái năm tuổi và con trai của Hàn Tri Phản bảy tuổi chơi đùa.

Trần Bạch nói chuyện với Hạ Quý Thần, ban đầu Hạ Quý Thần còn đáp lại, sau đó anh nhìn Quý Ức dẫn hai đứa bé chơi đùa ngoài kia nhìn đến xuất thần.

Trần Bạch thấy Hạ Quý Thần không trả lời mình, nhìn theo tầm mắt của người kia, lúc thấy Quý Ức, cậu mới nói: "Người ta bảo hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, nhưng sao trông hai người em lại không thấy câu này đúng." 

Hạ Quý Thần không lên tiếng.

Một lát sau Trần Bạch lại hỏi: "Kết hôn với cô ấy có cảm giác gì?"

Hạ Quý Thần vẫn không lên tiếng. 

Không biết bao lâu sau, Trần Bạch còn nghĩ Hạ Quý Thần sẽ không trả lời mình, không ngờ sắc mặt Hạ Quý Thần bỗng trở nên dịu dàng, giọng nói nhẹ như tự nói mình nghe: "Vốn cuộc đời như một vùng hoang vu còn không mọc cỏ, sau khi kết hôn cùng cô ấy, vạn vật sinh sôi như kỳ tích."

Đến đây, mọi người đều nghĩ có lẽ sắp hết rồi.

Nhưng màn hình tối đen tầm một phút, sau đó là cảnh Hạ Quý Thần và Quý Ức cãi nhau. 

Theo lời họ, Quý Ức muốn sinh thêm một đứa bé, nhưng bác sĩ bảo cơ thể Quý Ức không dễ mang thai, Hạ Quý Thần từ chối, nhưng Quý Ức lại lén hủy hết các cách tránh thai, thế là mang bầu, Hạ Quý Thần muốn Quý Ức bỏ đứa bé đi.

Từ khi hai người kết hôn, Hạ Quý Thần xuất hiện trong ống kính luôn là dáng vẻ dịu dàng như nước.

Đây là lần đầu tiên anh nổi nóng với cô từ sau khi cưới, cực kì nóng giận, đến cuối cùng, anh đỏ mắt, giọng điệu uể oải như cầu khẩn: "So với con, anh càng không muốn mất em." 

Rốt cuộc đứa bé vẫn bị lấy ra.

Tình huống của Quý Ức khá nguy hiểm nên phải ở bệnh viện ba tháng, sau đó mới về nhà.

Hạ Quý Thần tìm vô số danh y để điều dưỡng cho Quý Ức, năm năm sau cô mới dần khỏe hơn. 

Tháng ngày như nước chảy, từng ngày từng ngày trôi qua, mãi đến năm sinh nhật năm mươi tuổi của Quý Ức, cô đột nhiên ngất xỉu.

Tỉnh lại đã là ba ngày sau, sau khi Quý Ức tỉnh thì không xuống giường được.

Hạ Quý Thần chi một số tiền lớn, tìm hết các bác sĩ nổi tiếng, nhưng sau khi chẩn đoán bệnh của Quý Ức, mọi người đều nhìn anh lắc đầu. 

Bác sĩ nói, số Quý Ức đã hết.

Bác sĩ còn nói, năm Quý Ức mười chín tuổi bị tai nạn xe đã cướp đi nửa mạng của cô, có thể sống đến năm năm mươi tuổi cũng là kỳ tích.

Cuối cùng Quý Ức vẫn khiến Hạ Quý Thần chấp nhận sự thật. 

Ngày Quý Ức đi, tuyết rơi đầy, cô nằm trên giường nhìn Hạ Quý Thần mỉm cười, chỉ nói một câu: "Làm một bộ phim về chuyện của chúng ta được không? Tên thì đặt là tỷ vạn ngôi sao không bằng em đi..."

Quý Ức lẩm bẩm nhiều lần, Hạ Quý Thần vẫn không đồng ý.

Cuối cùng, mắt cô không mở được nữa, thần trí cũng mơ hồ, nhưng trong miệng cô vẫn nhớ "tỷ vạn ngôi sao không bằng em". 

Không biết nhắc bao nhiêu lần, rốt cuộc Hạ Quý Thần cũng nghẹn ngào đáp "được".

Chỉ đơn giản một chữ, Quý Ức lại cong môi cười, dù đã năm mươi tuổi nhưng cô cười vẫn đẹp như xưa, nhưng nụ cười đó chỉ nhẹ lướt qua thì cô đã hoàn toàn an nghỉ.

Hạ Quý Thần không lên tiếng, chỉ nắm tay cô thật chặt, im lặng ngồi bên. 

Ngoài cửa sổ tuyết rơi càng lúc càng nhiều, cả thành phố trở nên trắng xóa, bờ vai ai mới dần run run.

...

Bộ phim kết thúc. 

Rạp chiếu phim yên lặng như tờ.

Qua năm phút đồng hồ mới có tiếng động đứt quãng vang lên.

Mãi đến khi toàn bộ người rời đi, Tô Hạ mới đưa tay lau nước mắt trên mặt, sau đó đứng dậy ra khỏi rạp chiếu phim. 

...

Bộ phim Tỷ vạn ngôi sao không bằng em bỗng nổi tiếng bất ngờ, doanh thu phòng vé liên tiếp được phá vỡ, là doanh thu cao nhất trong vòng năm năm qua.

Chuyện về Hạ Quý Thần và Quý Ức cũng sục sôi trên mạng, "Tứ Quý Đậu ăn thức ăn cho chó mà lớn lên" cũng thường xuyên lên top search. 

Những lời thoại kinh điển trong phim cũng được mọi người đăng liên tục, ngay cả bài hát phạm vi vài dặm cũng nổi thêm lần nữa.

Trong phim có hai lời thoại hot nhất.

Một là "Quý Ức, em tin anh có thể cùng em kề vai chiến đấu không? Tin anh có thể cùng em đi hết từng bước trong giới giải trí từ tầng thấp nhất cho đến nơi hào quang cao vạn trượng kia không? Đồng ý tin anh có thể cướp lại những thứ em từng mất, đòi lại hết tất cả về không? Tin anh không? Nếu tin thì đến YC đi..." 

Đoạn thứ hai là: "Trong tên của em có họ của anh."

Trong ngày công chiếu “Tỷ vạn ngôi sao không bằng em”, trên weibo liên tục xuất hiện đề mục hot #xin Quý Ức và Hạ Quý Thần đời đời kiếp kiếp bên nhau#

Ít khi lên weibo, ngày đó Hạ Quý Thần nhìn thấy đề tài này trên điện thoại của Hạ Tư Di. 

Anh nhìn một lúc lâu rồi nói “Nếu cô ấy nhìn thấy câu này, chắc sẽ vui lắm.”

Lần trước vì anh đâm Thiên Ca một dao, có rất nhiều người phản đối cô và anh khi đó.

Bây giờ cô không có ở đây, cả thế giới lại ủng hộ họ cùng bên nhau. 

Thời gian như nước chảy, chớp mắt đã là mùa xuân năm sau, lễ trao giải điện ảnh được tổ chức.

Đạo diễn xuất sắc nhất được trao cho “Tỷ vạn ngôi sao không bằng em”, đạo diễn Hạ Quý Thần đến nhưng không lên bục nhận giải, mà để con rể đi thay.

Sau khi buổi lễ kết thúc, Hạ Quý Thần không đợi con gái và con rể đi cùng, mà tính lặng lẽ đi trước. 

Vậy mà vừa ra đến cửa đã bị cánh truyền thông ngăn lại.

Truyền thông hỏi rất nhiều vấn đề, Hạ Quý Thần không đáp lại câu nào, vẫn là con gái và con rể của ông trả lời thay.

Mãi đến khi thoát khỏi truyền thông, Hạ Quý Thần đi trên con đường vắng, gió thổi, lá rơi, Hạ Quý Thần bỗng dừng bước lại. 

Hạ Tư Di và Trình Hàm cũng dừng theo.

Hạ Tư Di thấy cha mình ngơ ngác nhìn đường phố xa xăm, mãi không phản ứng, bất giác cô đi tới trước một bước, tính hỏi Hạ Quý Thần làm sao, Hạ Quý Thần bỗng nói, giọng rất thấp: "Ba nhớ mẹ con".

Giọng của ông vừa kết thúc, gió thổi càng mạnh hơn, lá rụng càng nhiều. 

Về đến nhà là mười hai giờ khuya.

Hạ Quý Thần không dừng lại lâu mà vào phòng ngủ, thay bộ đồ ngủ mà khi còn sống Quý Ức thích nhất, nằm trên giường chìm vào giấc ngủ.

Đêm đó Hạ Quý Thần mơ một giấc mơ dài. 

Trong mơ, anh trở lại trường tiểu học Tô Thành, cùng Mập tung hoành ngang dọc trong trường, mãi đến khi gặp cô.

Cuối giấc mơ, anh và cô đều tóc bạc hoa râm, răng không còn mấy cái, hai người ngồi đối mặt nhìn nhau, không nói một lời.

Nhưng nghe giọng cô thều thào anh vẫn đoán ra được ý: "Hạ Quý Thần, em nhớ anh." 

"Anh cũng nhớ em, rất nhớ, rất nhớ." Trong mơ, Hạ Quý Thần lẩm bẩm, khóe môi cũng từ từ cong lên.

Ngày hôm sau, tám giờ sáng, người giúp việc thấy Hạ Quý Thần không xuống lầu ăn sáng nên tới trước phòng ngủ gõ cửa.

Không ai đáp lại, bà tưởng ông còn ngủ nên không quấy rầy mà ra ngoài mua thức ăn. 

Sau khi về nhà, người giúp việc bận rộn việc nhà, đến mười một giờ trưa, bà vào bếp dặn dò người khác chuẩn bị bữa trưa thì nhận được điện thoại của Hạ Tư Di.

Hạ Tư Di đang đi làm thì bỗng cảm thấy hoảng hốt nên gọi điện về nhà, cô hỏi người giúp việc: "Ba cháu đang làm gì?"

Nghe cô hỏi người giúp việc mới nhớ ra, đến giờ Hạ Quý Thần còn chưa rời giường: "Hạ tiên sinh còn chưa dậy." 

Trong lòng Hạ Tư Di hốt hoảng, một giây sau cô dập máy, cầm chìa khóa xe hốt hoảng về nhà.

Cô không kịp đổi giày mà chạy thẳng lên lầu, đứng trước phòng ngủ thì đột nhiên dừng lại, cô nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng chặt, đứng một lúc lâu mới lấy được dũng khí nhẹ nhàng đẩy ra.

Rèm cửa sổ được kéo lại, bên trong không bật đèn nên khá tối. 

Cô đi tới trước ban công kéo rèm ra, sau đó mới đi tới bên giường.

Anh nằm rất yên trên giường nhắm mắt lại, vẻ mặt bình bình.

Hạ Tư Di nhìn một lúc lâu mới đi lên trước, gọi "Ba", không ai đáp, cô lại gọi "Ba" mà vẫn không đáp lại, đến lần gọi thứ ba, còn chưa mở miệng, nước mắt đã rơi xuống, ngón tay cô run nhẹ chạm vào tay Hạ Quý Thần, không biết từ lúc nào, bàn tay đã không còn hơi ấm. 

Hai chân Hạ Tư Di mềm nhũn, cô ngã quỳ xuống trước giường.

Cô biết, sớm muộn cũng có ngày này, cô biết, lúc mẹ rời đi, để lại di chúc quay phim về câu chuyện của họ là có ý gì.

Mẹ cô cho rằng, trong thời gian quay bộ phim này, ba cô có thể tiếp nhận được sự thật mẹ đã qua đời rồi, sau đó sống tiếp. 

Nhưng mẹ cô vẫn đánh giá thấp tình yêu mà ba dành cho bà.

Sau khi hoàn thành nguyện vọng của bà, ông không chút do dự, cũng đi theo bà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.