Mẹ đi mất rồi, cha cũng không về nữa, từ khi còn rất nhỏ, cô đã quen một mình.
Người ta thường nói, gia đình là mái nhà ấm áp, nhưng từ trước tới giờ cô chưa bao giờ có một mái ấm.
Sau này cô quen hắn, cô nghĩ rằng hắn sẽ cho cô một gia đình, không ngờ rằng cô đã nghĩ nhiều quá.
Kể từ khi cô có Hàm Hàm, cuối cùng cô cũng nếm được cảm giác của gia đình, nhưng chưa được bao lâu thì Hàm Hàm cũng rời khỏi cô.
Cô lại chỉ có một mình…
Trình Vị Vãn khóc mãi, khóc mãi một lúc mới ngừng lại được.
Cô lảo đảo đứng dậy, nhìn cột đèn đường cách đó không xa, đột nhiên cô thấy cuộc đời mình sau này thật mờ mịt, không biết nên đi thế nào.
Cô thất thần bước về phía trước hai bước, lấy di động trong túi ra, mở danh bạ nhìn chằm chằm vào hai chữ "ba ba" thật lâu, nhấn nút gọi.
Điện thoại đổ chuông vài lần, mới có người nhấc máy: "A lô?"
Đây là giọng nói của cha đẻ cô Trình Vệ Quốc, cô nhận ra giọng ông, nhưng cũng cảm thấy thật xa lạ.
Hình như…. Cũng tầm nửa năm rồi, cô không gọi cho ông.
Trình Vị Vãn hoảng hốt trong giây lát, mới lên tiếng gọi: "Cha à."
"Ồ, Vị Vãn à?" - Hơn nửa năm, hai cha con không gọi cho nhau, nhưng trong giọng nói của Trình Vệ Quốc không có chút vui mừng nào, thậm chí còn nhạt nhẽo có lệ. Ông cũng không đợi Trình Vị Vãn lên tiếng đã tiếp lời: "Gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-than-dan-vao-nguc-101-nu-hon-sau-ty-van-ngoi-sao-khong-bang-em/2917593/chuong-859.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.