Chương trước
Chương sau
Nghĩ đến sáng nay, trước khi đến công ty, Hạ Quý Thần năm lần bảy lượt nhắc lại những lời đó làm cô ngượng đỏ mặt. Quý Ức muốn đòi lại công bằng nên không có ý định dừng lại, cô tiến lại gần tai anh vừa âu yếm vừa chọc ghẹo nói: “Hơn nữa, anh không chỉ ghen, anh còn xấu hổ nữa, bởi vì…”

Quý Ức cố ý dừng lại một giây trước khi nói tiếp: “Anh phát hiện bản thân ghen cả ngày nay nhưng lại là ghen với chính mình.”

“À, không đúng, không đúng…” - Quý Ức lắc đầu khi nói đến đây, cô vội vàng bác bỏ: “Chính xác mà nói, bao nhiêu năm nay anh ghen thật ra đều là ghen với…” 

Quý Ức đang đắc chí nói hai chữ “chính mình” vừa mới định nói ra thì cô nhìn về phía Hạ Quý Thần, anh xoay người thật mạnh dồn cô vào cái cây cách anh không xa.

Hành động của anh hơi thô lỗ, trúng vào lưng khiến Quý Ức hít một hơi thấy hơi đau.

Nhưng cơn tức kia chưa được trút ra thì tay anh đã len vào quần áo cô rồi… 

Quý Ức kinh ngạc đến mức suýt nữa nhảy dựng lên: “Hạ Quý Thần, anh đang làm cái gì vậy hả!”

Hạ Quý Thần như không nghe thấy lời cô nói, anh dùng cơ thể mình để trấn áp cơ thể đang cựa quậy của cô. Một tay kia của anh sờ vào khóa kéo trên áo cô rồi từ từ kéo xuống.

Quý Ức lập tức cảm thấy trước ngực mình lành lạnh, lúc sau đã cảm giác gương mặt anh đang dán chặt lên đó. 

“Hạ Quý Thần, đây là hoa viên, hoa viên đó!” - Quý Ức như bị khiếp sợ, giọng nói phát run lên.

Hạ Quý Thần vẫn không để ý tới lời nói của cô, bàn tay anh vẫn không ngừng sờ soạn khắp người cô

Chỉ là mấy cái trêu chọc, mà cả người Quý Ức đã mềm nhũn đến nỗi đứng không vững. 

Nhưng cô vẫn không quên chỗ họ đang đứng là hoa viên của khu chung cư: “Hạ Quý Thần, đừng nghịch nữa, Hạ Quý Thần...”

Lúc Quý Ức đang không ngừng gọi tên anh thì nghe thấy tiếng bước chân vọng đến từ con đường nhỏ cách đó không xa.

Cô bị dọa đến hai mắt trợn ngược, kinh hoảng nói: “Hạ Quý Thần, có người đến rồi, anh buông em ra, có người đến rồi…” 

----

Tiếng bước chân bước đến ngày càng gần, Quý Ức sợ bị người khác phát hiện, sợ đến giọng nói cũng run rẩy, nhưng Hạ Quý Thần lại không có chút gì thể hiện là muốn bỏ cô ra, thậm chí động tác tay của anh càng mạnh mẽ hơn.

Không lâu sau, Quý Ức đã bị anh làm cho tức điên lên. 

Khi tiếng bước chân đã gần tới chỗ họ, lúc cô cảm giác như chỉ cần người đó quay lưng là có thể thấy cô và anh, ngón tay của anh đột nhiên đưa vào trong cơ thể cô, cô nhất thời không kiềm được thở hắt ra một tiếng.

Tiếng bước chân đột nhiên dừng lại.

Quý Ức bị dọa đến mức muốn ngừng thở tim cũng muốn ngừng đập. 

Hạ Quý Thần vẫn luôn trầm mặc cuối cùng cũng dừng lại nhưng tay của anh vẫn không rời khỏi người cô, anh chỉ ghé sát mặt vào tai cô nhẹ giọng nói: “Biết sai rồi chưa?”

Anh đây là đang trả đũa cô sao... Quý Ức kiêu ngạo, không nói lời nào.

Hạ Quý Thần nhíu mày, không nói gì với Quý Ức, ngón tay anh nhét vào bên trong người cô sâu thêm một chút, Quý Ức bị giật mình, không kịp nghĩ gì mà lên tiếng: “Sai rồi, sai rồi...” 

“Sau này còn dám không?”

“Không dám, không dám...”

“Lần này anh tha cho em, nếu có lần sau anh sẽ trực tiếp trừng phạt em!” - Khẩu khí của Hạ Quý Thần có vài phần hung dữ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.