“Em nói, em muốn ăn đậu hủ Ngọc Yên, hôm sau cũng có thể ăn được.”
“Lúc bà ngoại không thường xuyên ở nhà, em thường đến nhà các anh, lúc làm bài tập đến tối, mệt mỏi mà gục xuống bàn ngủ, lúc tỉnh lại trên người đã có người đắp chăn cho em.”
“Có rất nhiều chuyện tương tự xảy ra… Nhiều đến nỗi, khi đó, em nghĩ ngày nào em cũng được cưng chiều.”
“Những lời này, em chỉ nói cho một mình anh Dư Quang nghe, vì em biết anh ấy sớm nhất, tính cách anh ấy cũng tốt nữa, trong nhà, anh ấy đối xử với em tốt nhất, vì thế khi những lời em nói đều trở thành sự thật, em tự cho rằng những điều này đều do anh Dư Quang làm cho em…”
“Chính là vì từng giây phút ấm áp như thế xảy ra mỗi ngày, mỗi ngày như vậy nên dần dần em đã thích anh Dư Quang.”
“Em thật sự rất thích anh Dư Quang, vì em nghĩ, anh ấy đối với em thật tốt, tốt đến nỗi trên thế gian này em cũng không thể nào tìm được người thứ hai.”
“Em của lúc đó, thật sự ôm suy nghĩ nếu không phải anh Dư Quang thì không em lấy chồng, em còn nhớ rất rõ, lúc mối quan hệ giữa em và Thiên Ca còn tốt, tụi em đến một thị trấn nhỏ chơi, trong quán cafe ở đó có trò chơi rất vui chính là viết thư gửi cho chính bản thân mình mười năm sau, lúc đó, câu nào trong thư của em cũng nhắc đến anh Dư Quang hết.”
Lúc Quý Ức nói đến đây thì cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-than-dan-vao-nguc-101-nu-hon-sau-ty-van-ngoi-sao-khong-bang-em/2917573/chuong-849.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.