Chương trước
Chương sau
Quý Ức nở một nụ cười nhẹ với thím Trương: “Thím đi cẩn thận nhé.”

Sau khi thím Trương rời khỏi, Quý Ức ở lại phòng khách một lúc, thấy sắp tới giờ liền đi xuống bếp bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

----

Trong lòng Hạ Quý Thần rất rõ, những chuyện của quá khứ đã qua rồi, bức thư đó là do Quý Ức viết nhiều năm trước, anh vốn dĩ không cần phải để tâm cũng không cần phải chú ý tới.

Nhưng có nhiều lúc suy nghĩ cũng không thông, mặc dù ai cũng hiểu nhưng khi làm thì lại rất khó.

Bởi vì yêu, yêu quá sâu đậm, nên mới phải để tâm, mới phải chú ý tới. 

Hạ Quý Thần cũng hiểu rõ, bản thân chẳng qua là nhìn thấy bức thư này, nhìn thấy tình cảm mà thời niên thiếu cô dành cho anh hai Hạ Dư Quang quá sâu đậm, nên có chút đố kỵ, có chút ghen tị mà thôi.

Dù gì trong những năm nay, anh vì Hạ Dư Quang mà ghen tị không biết bao nhiêu lần, sớm đã quen rồi, một lúc lâu sau khi trong lòng hết khó chịu thì sẽ không sao nữa.

Một mình Hạ Quý Thần ở trong quán cà phê gần nhà hút thuốc rất lâu, sau khi cảm giác nặng nề đã vơi đi phần nào, anh nhìn đồng hồ tay thấy đã hơn 5 giờ rưỡi chiều rồi. 

Sáng sớm cô bận rộn đi ra ngoài, tầm giờ này chắc là về nhà rồi chăng?

Anh không để thím Trương chuẩn bị bữa tối, sợ là thím không biết làm. Cô đã bận rộn cả ngày ở bên ngoài rồi, bây giờ ở trên mạng lại xôn xao chuyện xảy ra ở đêm trao giải, e là không thích hợp để đi ra ngoài ăn cho lắm, xem ra phải gọi giao hàng rồi…

Nghĩ như vậy, Hạ Quý thần liền mò vào túi tìm điện thoại, định gọi cho Quý Ức hỏi cô muốn ăn gì. 

Mò tìm trong túi một hồi lâu, Hạ Quý Thần mới nhớ ra, lúc ra khỏi nhà, tâm trạng thật sự chẳng ra làm sao nên đã quên mang theo điện thoại.

Đúng lúc có một nhân viên đi qua, Hạ Quý Thần lên tiếng gọi anh ấy, mượn điện thoại gọi nhờ.

Anh ấy giúp Hạ Quý Thần bấm số gọi đi, điện thoại reo mãi chẳng ai bắt máy. 

Chẳng lẽ là đang bận, không tiện mang theo điện thoại trên người?

Hạ Quý Thần cúp máy, sau khi xoá số điện thoại của Quý Ức khỏi điện thoại của nhân viên xong, mới bấm tiếp số của Trang Nghi.

Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh: “A lô, xin hỏi ai vậy?” 

“Tôi đây.” - Hạ Quý Thần lên tiếng.

“Hạ tổng?” - Có lẽ là vì thấy một số điện thoại lạ, giọng điệu Trang Nghi có hơi bất ngờ nhưng rất nhanh sau đó đã bình tĩnh trở lại: “Hạ tổng, anh tìm tôi có việc gì không?”

“Tiểu Ức đâu?” 

“Tiểu Ức? Em ấy đã về nhà một tiếng trước rồi…”

Hạ Quý Thần “À” một tiếng, nói thêm câu “Vậy thôi, không có việc gì nữa” thì định cúp máy.

Nhưng đầu dây bên kia Trang Nghi vội lên tiếng: “Hạ tổng?” 

Hạ Quý Thần không cúp máy, thờ ơ “Ừ?” một tiếng.

“Chuyện là…” - Trong điện thoại, Trang Nghi ngập ngừng một hồi, nhưng vẫn nói với Hạ Quý Thần về tình hình của Quý Ức: “… Hạ tổng, tâm trạng của Tiểu Ức không tốt lắm, chiều hôm nay sau khi từ công ty về, đi tới một nơi rồi ở đó khoảng hơn nửa tiếng, lúc ra ngoài, mắt đỏ hoe, giống như đã khóc vậy.”

Hạ Quý Thần chau mày, trong giọng điệu của anh mang theo sự lo lắng: “Đã khóc? Là ai đã bắt nạt cô ấy sao?” 

“Tôi cũng không rõ, em ấy đi vào chỗ đó một mình, em ấy không cho chúng tôi đi cùng…”

Hạ Quý Thần hỏi vào trọng tâm: “Khu nào?”

Trong điện thoại, Trang Nghi im lặng một lúc, dường như đang nghĩ xem là khu nào, một lúc sau mới nói tên cho Hạ Quý Thần. 

Tên của khu đó, anh cực kì quen thuộc… bởi vì lúc anh giả làm Hạ Dư Quang đã mua một căn nhà ở đó…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.