“Giật mình nhận ra tương tư mà mình giấu giếm hóa ra đã thấm vào trong máu.”
“Nếu như cuối cùng vẫn là em, thì muộn một chút cũng không sao.”
“Dù cho thế gian có muôn hồng nghìn tía, thì chỉ có em là tình yêu của cả đời anh.”
“Em đi ngang qua thanh xuân của anh một lúc, nhưng lại mắc kẹt trong trí nhớ của anh cả đời.”
“…”
Quý Ức không biết rốt cuộc mình đã lật bao nhiêu tấm ảnh, cô cũng không biết rốt cuộc mình đã thấy được bao nhiêu lời tâm sự động lòng người, mãi cho đến khi lật đến tấm ảnh cuối cùng, cô mới thấy được một dòng chữ quen thuộc “Anh bằng lòng đứng ở cách em phạm vi vài dặm, nếu tim anh đã không thể quay trở lại, thì anh đành trao nó cho em. Yêu hay không yêu cũng chẳng sao, em muốn như thế nào anh cũng chấp nhận. Bởi vì anh yêu em, là chuyện của riêng anh…”
Đây là lời bài hát của “Phạm vi vài dặm”, Hạ Quý Thần đã hát bài hát kia, sao anh Dư Quang lại viết đoạn ca từ này?
Quý Ức nghi hoặc nhíu mày, tiếp tục xem xuống dưới, không ngờ lại thấy một câu quen thuộc nữa “Người tôi yêu không phải là người yêu tôi.”
Người tôi yêu không phải là người yêu tôi… Ba năm trước, rõ ràng là cô đã từng thấy Hạ Quý Thần ghi lên cửa sổ trong tiệm lẩu ở đối diện trường học câu này.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ sau khi Hạ Quý Thần nhìn thấy mấy chữ này phía sau ảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-than-dan-vao-nguc-101-nu-hon-sau-ty-van-ngoi-sao-khong-bang-em/2917555/chuong-840.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.