Chương trước
Chương sau
“Muốn” - Gần như không chút do dự, Quý Ức đã lập tức hét lên.

Sau khi hét xong, dường như cảm giác mình nói chưa đủ rõ ràng, cô lại cao giọng nói tiếp: “Muốn, em muốn ở cạnh anh, ở cả đời.”

Hạ Quý Thần cứ nghĩ rằng sau khi mình nói xong, ít nhất phải mất một lúc, cô mới đáp lại. Ai ngờ là cô lại thình lình nói ra như vậy, khiến cho anh tròn mắt kinh ngạc. Một lát sau, cảm xúc đã dần ổn định lại, anh mới cảm thấy mắt mình có hơi cay. 

Đừng nói là cô cảm giác mình đang nằm mơ, mà ngay cả anh cũng cho rằng đây là một giấc mơ....

Sau khi Quý Ức đáp lời Hạ Quý Thần không chút do dự, thấy anh đang nằm mãi vẫn không nói gì, cô hơi nhíu mày, khẽ gọi: “Hạ Quý Thần?”

Anh không đáp lời cô, mà cứ nhìn thẳng vào cô như vậy. 

Trong phòng chỉ bật một cây đèn ngủ với ánh sáng mờ nhạt, anh lại cúi đầu, cả khuôn mặt đều giấu trong bóng tối, cô không biết là mình có hoa mắt hay không nhưng cô lại nhìn thấy trong mắt anh có nước.

Quý Ức càng nhíu mày chặt hơn, cô nhẹ giọng gọi: “Hạ Quý Thần?”

Cô vừa gọi xong, anh lập tức cúi đầu hôn lên môi cô. 

Nụ hôn của anh rất mạnh mẽ, khiến cho môi cô có hơi đau. Quý Ức nhíu mày, cô muốn kêu đau, nhưng ngay lúc đó, cô lại cảm thấy trong miệng có vị mặn.

Tiếng kêu đau trên môi cô chợt dừng lại, cô ngơ ngác nhìn anh đang mạnh mẽ hôn mình sau đó cô mới kịp phản ứng, vị mặn mà cô vừa nếm được chính là nước mắt.

Vậy là vừa nãy cô không bị hoa mắt, trong mắt anh có nước là thật... 

Tim cô dường như bị cái gì đó giữ lấy, cảm giác đau đớn không nói nên lời khiến cổ họng cô cũng đau đến phát nghẹn.

Ngay sau đó, cô giơ tay ôm lấy cổ anh, dùng hết sức hôn lại anh.

Lúc anh tiến vào thế giới của cô, nhiệt độ trong phòng lại tăng cao lần nữa... 

Có thể nói đây là lần hòa hợp nhất của anh và cô trong mấy ngày này.

Lúc sắp kết thúc, Hạ Quý Thần bỗng dưng ngừng lại, mở to mắt, nghiêm túc nhìn Quý Ức.

Anh im lặng dừng động tác, khiến cho cô thoáng chau mày, mở mắt nhìn thấy anh đang nhìn mình, cô cũng nghiêm túc nhìn anh. 

Anh và cô nhìn thấy rất rõ trong mắt đối phương là tình cảm dành cho nhau.

Đó là khoảnh khắc đẹp nhất và cũng là hình ảnh mê hồn nhất mà họ từng thấy.

Anh lên tiếng trước, giọng anh vô cùng trịnh trọng: “Đã nói rồi đấy! Cả đời!” 

“Ừm, đã nói rồi, cả đời.” - Cô nhẹ giọng đáp lại, rõ ràng từng chữ, vô cùng chân thành, tựa như một lời thề.

Anh không nói gì, đáp lại cô chính là động tác mạnh mẽ của anh trên cơ thể cô.

Đúng vậy, đã nói là cả đời thì chính là cả đời. 

Không chỉ là cả đời của anh, cũng không chỉ là cả đời của em, mà là cả đời của hai chúng ta.

----

Sáng hôm sau, Quý Ức vẫn bị Hạ Quý Thần hôn đến thức giấc. 

Cả anh và cô đều bắt đầu có phản ứng, nhưng ngay thời khắc mấu chốt, anh chợt ngừng lại: “Được rồi, xuống giường thôi.”

Giống như là đã tính trước, anh vừa dứt lời, thì tiếng chuông báo thức của điện thoại vang lên bên gối Quý Ức.

Quá mức phóng túng dẫn đến kết cục là đau lưng, run chân. Quý Ức tắt chuông báo, bò xuống giường, nhưng vừa chạm đất thì chân nhũn ra đến mức suýt nữa cô quỳ rạp xuống đất. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.