Trong chốc lát Quý Ức không hiểu ý của Hạ Quý Thần, cô buồn bực ngẩng đầu lên ngước nhìn anh.
Hạ Quý Thần cũng nhận ra động tác của cô, anh cúi đầu xuống, sau khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, anh mới nói: "Có thấy thiệt thòi không?"
Nghe được mấy chữ này, Quý Ức mới biết hai câu Hạ Quý Thần vừa nói có ý là gì.
Anh đang hỏi cô, tất cả những việc cô làm đêm nay, cô có thấy ngốc không? Có thấy thiệt thòi không?
Quý Ức hoảng hốt trả lời ngay, không buồn nghĩ ngợi: "Ngốc đâu chứ! Để anh đi mất mới là ngốc!"
Hình như tâm trạng của Hạ Quý Thần rất tốt, anh khẽ cười hai tiếng: "Nếu người ngốc mà biết mình ngốc thì còn ai gọi là ngốc nữa đâu".
Anh đang mắng cô ngốc đó sao?
Ánh mắt Quý Ức như đang vờ tức giận, cô ngẩng đầu lên, cắn một cái lên cằm của Hạ Quý Thần.
Nhìn thì rất độc ác, nhưng lúc hàm răng chạm vào da anh, cô lại cắn nhẹ hơn rất nhiều.
Quý Ức ngước nhìn anh, nhìn một lúc rồi lại nói, so với câu trả lời kiên quyết lúc vừa rồi, giọng điệu lúc này đây vô cùng mềm mại, dịu dàng triền miên: "Không thiệt thòi gì cả, đưa anh trở về bên cạnh như thế này, có ra sao cũng không thấy thiệt..."
Lần này Hạ Quý Thần không cười được nữa.
Anh nhìn cô, đôi mắt đen láy thâm sâu như có một ngọn lửa bắt đầu cháy rực.
Quý Ức bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn làm cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-than-dan-vao-nguc-101-nu-hon-sau-ty-van-ngoi-sao-khong-bang-em/2917511/chuong-818.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.