Chương trước
Chương sau
Ngay sau đó Hạ Quý Thần lại nói thêm: “Không còn việc gì nữa nếu em cũng không có việc gì nữa, vậy…”

“Hạ Quý Thần…” - Quý Ức lần thứ hai ngắt lời của Hạ Quý Thần.

Hạ Quý Thần im lặng không nói tiếp cũng không phải ứng lại cô. 

Quý Ức cất giọng: “Chúng ta thật sự phải như vậy sao?”

Hạ Quý Thần im lặng để Quý Ức biết được đáp án của anh.

“Nếu thật sự anh đã cố tình muốn như vậy thì hãy đồng ý với em một việc được không?” 

Đầu kia điện thoại Hạ Quý Thần im lặng một lúc mới trả lời: “Em nói đi.”

“Lúc trước, anh nói với em rằng, phải giúp em từng bước từng bước từ vị trí thấp nhất đi đến vinh quang, ngày mai là liên hoan phim truyền hình rồi, nếu anh không có việc gì có thể đến được không, vậy sẽ coi như anh đã hoàn thành lời hứa. Cũng là coi như…” - Quý Ức thật sự rất đau khổ không thể tiếp tục nói tiếp nữa, sau một lúc lâu cô mới tiếp tục nói: “… lời nói tạm biệt giữa hai chúng ta.”

Quý Ức nói xong thì cả hai bên điện thoại đều bắt đầu im lặng. 

Quý Ức không biết là mình đã đợi bao lâu, có thể chỉ là một phút, vậy mà cô có cảm tưởng rằng như đã trôi qua một thế kỷ dài đằng đẳng.

Ngay khi mà cô cho rằng Hạ Quý Thần không đồng ý mong muốn của mình, cô cần phải nghĩ ra những lời gì để khuyên anh thì giọng của anh vang lên: “Được!”

Quý Ức giống như đã bỏ được một hòn đá nặng đang đè trong tim, thở dài một hơi rồi nói tiếp: “Anh có thư mời không? Có cần em nhờ người đưa qua cho anh một cái không?” 

“Không cần phải rắc rối vậy đâu, anh có thể tự mình thu xếp được.” - Lần này Hạ Quý Thần trả lời rất nhanh.

“Vậy… Đêm mai gặp lại!”

“Đêm mai gặp!” 

Nghe được những lời của Hạ Quý Thần, khoảng hai giây sau Quý Ức đã bỏ điện thoại xuống rồi nhấn nút tắt máy.

Tại nơi vắng vẻ không bóng người này, Quý Ức đứng đơ ra một hồi mới cầm chặt di động trong tay rồi quay lại phòng chụp hình.

Đường Họa Họa nhìn thấy Quý Ức liền vội vàng chạy về phía cô: “Tiểu Ức, lúc nãy Trần Bạch nói chuyện với mình, cậu biết hôm nay anh ta nhìn thấy ai không?” 

Rõ ràng là Đường Họa Họa đang hỏi Quý Ức, vậy mà chưa kịp để Quý Ức đoán đã nhanh nhảu trả lời: “Trình Vị Vãn!”

----

Trần Bạch thật sự đã gặp được Trình Vị Vãn. 

Việc xảy ra vào khoảng ba tiếng trước tại nhà xuất bản Mộ Thanh.

Cô chủ của nhà xuất bản Mộ Thanh tên là Lâm Mộ Thanh, có vô số những cuốn sách bán chạy nhất đều là chính tay cô ấy lên chiến lược xuất bản.

Sở dĩ Trần Bạch liên hệ với Lâm Mộ Thanh là bởi vì năm nay nhà xuất bản Mộ Thanh đã xuất bản một bộ tiểu thuyết mà truyền thông đang muốn mua lại để cải biên thành phim điện ảnh. 

Tên bộ tiểu thuyết là “Mê đồ”, tên tác giả chỉ có mỗi một chữ: C.

Lúc đầu Trần Bạch muốn trực tiếp liên lạc với tác giả C đó nhưng nhà văn C đó lại đem toàn bộ bản quyền giao cho nhà xuất bản Mộ Thanh, vì vậy Trần Bạch chỉ còn cách đi gặp Lâm Mộ Thanh bàn bạc.

“Mê đồ” rất nổi tiếng, vô số công ty điện ảnh và truyền hình đều tranh giành bản quyền của cuốn sách, Trần Bạch hẹn với Lâm Mộ Thanh một tuần mới có cơ hội gặp mặt cô ta. 

Trần Bạch hẹn gặp Lâm Mộ Thanh lúc 2 giờ chiều tại nhà xuất bản Mộ Thanh.

Buổi trưa, Lâm Mộ Thanh cùng với Trình Vị Vãn đang ăn cơm, đi cùng với Trình Vị Vãn còn có đứa con nhỏ một tuổi rưỡi.

Trên đời này ngoại trừ Lâm Mộ Thanh và Trình Vị Vãn ra thì chẳng ai biết tác giả C của “Mê đồ” chính là Trình Vị Vãn. 

Năm đầu tiên Trình Vị Vãn viết sách thì quen biết với Lâm Mộ Thanh, toàn bộ sách của cô đa phần đều do Lâm Mộ Thanh phụ trách xuất bản.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.