Chương trước
Chương sau
Quý Ức nói xong, cả căn phòng càng thêm yên tĩnh, dường như có thể nghe rõ tiếng một cây kim rơi xuống đất.

Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Hạ Quý Thần.

Vẻ mặt của anh rất thờ ơ, ánh mắt anh nhìn Quý Ức không có bất kỳ một cảm xúc nào, khiến cho người khác không đoán được thật ra trong lòng anh đang nghĩ gì. 

Thời gian dường như bị ngưng đọng lại, mãi một lúc lâu sau, thấy Hạ Quý Thần cũng vẫn không có phản ứng, Quý Ức lại nói: “Em chỉ có một nguyện vọng, đó chính là tìm được người hiểu em.”

Quý Ức vừa nói, vừa cầm chặt microphone, từ từ bước đến trước mặt Hạ Quý Thần.

“Không cần quá nhiều, chỉ một người là đủ.” 

Càng đến gần Hạ Quý Thần, tim Quý Ức càng đập nhanh hơn. Cô nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, mồ hôi trên tay cô túa ra.

Lúc đi đến phía trước bàn cẩm thạch, Quý Ức không bước tiếp được nữa, nên đành phải ngừng lại.

Đứng cách cái bàn rộng hơn một mét, cô ngẩng đầu nhìn Hạ Quý Thần ở phía đối diện, khẽ nuốt nước bọt một cái, ổn định lại hô hấp của mình, sau đó tiếp tục nói: “Mà người em muốn... chỉ là anh.” 

“Cho nên... Hạ Quý Thần!”

Quý Ức giơ bàn tay đang cầm nhẫn đến trước mặt Hạ Quý Thần.

Cô vốn định nghiêng người về phía anh, sau đó mở lòng bàn tay ra, rồi nói tiếp nửa câu sau “Anh có bằng lòng lấy em, ở cạnh em suốt quãng đời còn lại hay không?”. 

Nhưng cô còn chưa kịp làm thì...

Thậm chí tay của cô còn chưa duỗi ra được một nữa, thì Hạ Quý Thần từ nãy giờ vẫn ngồi bất động trên sofa đột nhiên đứng lên.

Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn anh. 

Trước ánh mắt của mọi người, Hạ Quý Thần không hề có một chút thẹn thùng, anh thong thả sửa lại quần áo, sau đó một câu cũng không nói, đã nhấc chân đi về phía cửa phòng.

Quý Ức dường như bị điểm huyệt, đứng ngây ra tại chỗ.

Cả phòng vốn đang chờ xem Quý Ức cầu hôn, nhưng lúc này, vẻ mặt ai cũng ngẩn ra. 

Rốt cuộc là Hàn Tri Phản đã trải qua nhiều chuyện, nên có phản ứng rất nhanh, chỉ trong chốc lát, hắn đã đứng dậy, nhìn về phía Hạ Quý Thần, nói: “Anh Thần!”

Ngay sau đó, Trần Bạch, người ở gần Hạ Quý Thần nhất cũng ý thức được là anh muốn rời đi, cậu vội vàng đứng dậy, giữ anh lại: “Hạ tổng!”

Những người còn lại cũng lần lượt hoàn hồn, đồng loạt lên tiếng giữ Hạ Quý Thần. 

“Hạ học trưởng.”

“Anh Thần.”

“Hạ tổng.” 

Dường như không nghe mọi người đang gọi mình bằng đủ loại xưng hô, Hạ Quý Thần vẫn lạnh lùng giãy tay khỏi tay Trần Bạch, mở cửa bước ra khỏi phòng.

Mãi cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Quý Ức vốn không nhúc nhích từ nãy giờ mới giật mình hoàn hồn. Kế đó, cô buông microphone trong tay, không quan tâm đến tiếng gọi của mọi người, nhanh chạy chạy ra khỏi phòng.

Dù cô chỉ chậm hơn anh vài giây, nhưng khi cô vọt ra hành lang thì đã không còn thấy bóng dáng của anh. Cả một đoạn hành lang dài trống rỗng. 

Quý Ức không xác định được là Hạ Quý Thần đi hướng nào, cô nhìn trái nhìn phải vài lần, sau đó chọn đại một hướng, vội vàng chạy đi.

Quý Ức chạy đến sảnh chính của Kim Bích Huy Hoàng, không thấy Hạ Quý Thần, cô lập tức vọt ra cửa, chạy ra đường cái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.