Quý Ức nói xong, cả căn phòng càng thêm yên tĩnh, dường như có thể nghe rõ tiếng một cây kim rơi xuống đất.
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Hạ Quý Thần.
Vẻ mặt của anh rất thờ ơ, ánh mắt anh nhìn Quý Ức không có bất kỳ một cảm xúc nào, khiến cho người khác không đoán được thật ra trong lòng anh đang nghĩ gì.
Thời gian dường như bị ngưng đọng lại, mãi một lúc lâu sau, thấy Hạ Quý Thần cũng vẫn không có phản ứng, Quý Ức lại nói: “Em chỉ có một nguyện vọng, đó chính là tìm được người hiểu em.”
Quý Ức vừa nói, vừa cầm chặt microphone, từ từ bước đến trước mặt Hạ Quý Thần.
“Không cần quá nhiều, chỉ một người là đủ.”
Càng đến gần Hạ Quý Thần, tim Quý Ức càng đập nhanh hơn. Cô nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, mồ hôi trên tay cô túa ra.
Lúc đi đến phía trước bàn cẩm thạch, Quý Ức không bước tiếp được nữa, nên đành phải ngừng lại.
Đứng cách cái bàn rộng hơn một mét, cô ngẩng đầu nhìn Hạ Quý Thần ở phía đối diện, khẽ nuốt nước bọt một cái, ổn định lại hô hấp của mình, sau đó tiếp tục nói: “Mà người em muốn... chỉ là anh.”
“Cho nên... Hạ Quý Thần!”
Quý Ức giơ bàn tay đang cầm nhẫn đến trước mặt Hạ Quý Thần.
Cô vốn định nghiêng người về phía anh, sau đó mở lòng bàn tay ra, rồi nói tiếp nửa câu sau “Anh có bằng lòng lấy em, ở cạnh em suốt quãng đời còn lại hay không?”.
Nhưng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-than-dan-vao-nguc-101-nu-hon-sau-ty-van-ngoi-sao-khong-bang-em/2917436/chuong-789.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.