Ly chocolate nóng mà Đường Họa Họa yêu cầu đã được làm xong, lúc cô và Quý Ức quay lại quán cà phê, người phục vụ đưa túi đồ đã được đóng gói cho hai người.
Đường Họa Họa nhận lấy, nói tiếng "cảm ơn" rồi quay đầu nhìn Quý Ức, vừa chuẩn bị bảo cô ấy "đi thôi", không ngờ cô lại thấy Quý Ức vẫn nghiêng đầu nhìn con đường vắng hoe, không biết còn đợi chờ gì nữa.
Đường Họa Họa vô thức nuốt hết những lời muốn nói vào lòng, sau đó bước đến trước mặt Quý Ức: "Tiểu Ức, rốt cuộc cậu làm sao thế? Vừa rồi còn tốt mà, sao giờ lại mất hồn mất vía như thế?"
Nghe Đường Họa Họa hỏi, ánh mắt Quý Ức vẫn nhìn con đường phía trước chăm chú suốt vài giây, rồi mới chuyển tầm mắt nhìn Đường Họa Họa: "Hình như mình vừa thấy anh ấy".
Cho dù Quý Ức không nói "anh ấy" là ai, dùng đầu ngón chân đoán, Đường Họa Họa cũng biết, Quý Ức đang chỉ "Hạ Quý Thần".
Đường Họa Họa biết rõ, nhất định Quý Ức nhớ Hạ Quý Thần quá nên mới hoảng hốt như vậy.
Hơn một năm nay, trông Quý Ức có vẻ không khác gì trước kia, nói đúng hơn là cô ấy còn giỏi giang, trưởng thành hơn nhiều so với trước. Nhưng chỉ có người bên cạnh Quý Ức mới biết được, hơn một năm nay, cô ấy đã thay đổi rất nhiều, lúc có việc để làm thì không sao, còn khi không có việc gì làm, cô ấy sẽ ngẩn người, nếu không ai khiến cô ấy tỉnh lại, có khi cô ấy sẽ ngơ ngẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-than-dan-vao-nguc-101-nu-hon-sau-ty-van-ngoi-sao-khong-bang-em/2917326/chuong-748.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.