Chương trước
Chương sau
Cô tốt đẹp ở chỗ nào mà tại sao anh lại đối xử với cô tốt như thế? Cô thật sự muốn hỏi anh, tại sao lại thích cô? Tại sao phải hi sinh vì cô nhiều như vậy? Tại sao lại không nói lời nào cứ như vậy yên lặng chăm sóc cô?

Cô có rất nhiều điều muốn hỏi anh, nhưng cô không tìm thấy anh… Là do cô quá chậm chạp, phát hiện mọi chuyện quá muộn, trời cao cũng nhìn không vừa mắt, mới để cho cô sau khi mất anh mới biết được tất cả mọi chuyện muộn màng.

“Tiểu Ức, có chuyện này coi như tôi nhờ cậu, nếu như có một ngày cậu gặp được anh Thần, tôi thật hi vọng cậu có thể chủ động một chút.” - Mập dường như vì nói nhiều chuyện về Hạ Quý Thần như vậy, tâm trạng có chút không tốt, giọng nói có vài phần thương cảm: “Tôi biết chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, nhưng mà Tiểu Ức, tình cảm sâu nặng như thế không thể phụ được.” 

Quý Ức muốn trả lời Mập, nhưng cổ họng cô nghẹn lại, cuối cùng chỉ có thể mạnh mẽ gật đầu. Qua một lát sau, cô mới nói ra thành tiếng: “Tôi biết rồi.”

Nếu có một ngày tôi gặp anh ấy, tôi sẽ chủ động một chút.

Tôi thích anh Dư Quang, cũng là anh ấy. 

Tôi yêu Hạ Dư Quang, cũng là anh ấy.

Từ lúc trưởng thành đến ba năm hôn mê rồi tỉnh dậy, những điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống của tôi đều là liên quan đến anh ấy.

Cho nên tôi sẽ một mực chờ anh ấy, chờ đến khi tôi và anh ấy gặp lại, tôi sẽ là người chủ động. 

Tôi thực ra rất ghét chờ đợi, nhưng bây giờ tôi lại thích chờ đợi. Tôi bằng lòng từ giờ trở đi, từ nay về sau đếm ngược từng giây, chờ đến lúc tôi và anh ấy gặp nhau.

Nghĩ tới đây, mặc dù khóe mắt Quý Ức còn chảy nước mắt, nhưng miệng đã bắt đầu nở nụ cười.

Em sẽ chờ anh. 

Có lẽ đến ngày đó, tóc em đã bạc trắng, răng em đã rụng, em nói chuyện mơ hồ không rõ ý tứ. Nhưng không sao, em vẫn muốn chờ anh. Đợi sau khi anh xuất hiện, em sẽ ôm chặt lấy anh không bao giờ buông ra nữa.

Bởi vì em là tình cảm chân thành của anh kiếp này, anh là người mà đời này em yêu nhất.

----

Một thị trấn nhỏ ở nước Pháp.

Tám giờ đêm, một chiếc taxi dừng trước cửa quán bar. Khoảng một phút sau, một người đàn ông mở cửa xe bước ra. Anh ta mặc một cái áo khoác đen dài, cơ thể cao lớn. Hình như anh ta đã đến quán bar này nhiều lần, đẩy cửa bước vào, không đợi phục vụ đến tiếp đã dễ dàng đi dọc theo dãy bàn vào sâu bên trong, ngồi xuống trước một bàn vắng người.

Người pha chế rượu (bartender) ở đấy đã chú ý tới anh ta từ lúc bước vào, đợi anh ta ngồi xuống mới nghiêng đầu nói với thu ngân: “Cô xem, người đàn ông Trung Quốc đó tôi để ý đã lâu rồi, một tháng nay mỗi ngày anh ta sẽ tới đây, đúng giờ sẽ xuất hiện ở vị trí kia, sau đó sẽ kêu rất nhiều rượu bắt đầu uống, mà có uống là sẽ uống một đêm." 

Thu ngân là nữ sinh Trung Quốc, nghe bartender nói vậy nhịn không được liếc về phía người đàn ông kia mấy lần.

Không lâu sau đó trong quán bar đông người hơn, mọi người cũng bận rộn hơn, bartender với thu ngân không nói chuyện phiếm nữa, nhưng thu ngân thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn người đàn ông kia. Đúng như lời bartender nói, anh ta ngồi một mình ở chỗ đó không ngừng tự mình rót rượu. Không tới nửa đêm, anh ta đã say.

Thu ngân trên đường đi vệ sinh cố ý vòng qua trước bàn người đàn ông, anh ta nằm trên mặt bàn, nói lảm nhảm trong cơn say. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.