Anh Dư Quang, sao anh ấy có thể, sao có thể..."
Chết được... hai chữ đó đã đến miệng rồi nhưng Quý Ức không thể nào nói ra được.
Cho dù Hạ Dư Quang đã qua đời được bốn năm, từ lâu bà Hạ đã chấp nhận được chuyện này, nhưng dù gì cũng là con trai mình, là miếng thịt trên người mình, bây giờ nhìn thấy Quý Ức khóc, mắt bà cũng bất giác đỏ theo: "Từ nhỏ sức khỏe của Dư Quang đã không tốt, không phải cháu không biết".
"Trước kia bác sĩ còn nói nó không sống đến mười tám tuổi, nhưng thằng bé vẫn cố chống chọi đến hai mươi, với nó mà nói đã là kỳ tích rồi".
Hai mươi?
Nói cách khác, Hạ Dư Quang đã mất được bốn năm.
Nhưng tại sao cô không hề hay biết? Ngay cả ba mẹ cô cũng không biết chuyện này...
Quý Ức vẫn khóc không ngừng, nhưng cô vẫn hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Sao cháu chưa từng nghe nói đến chuyện này?"
"Sau hôm cháu xảy ra tai nạn xe, Dư Quang cũng hôn mê, một tháng sau thì mất. Lúc đó cháu còn trong trạng thái nguy kịch, ba mẹ cháu chỉ có một đứa con là cháu, hai người đã phải lo lắng quá nhiều, nên bác không báo chuyện của Dư Quang, tránh để họ đau buồn nhiều hơn. Vả lại cháu cũng biết, từ nhỏ Dư Quang lớn lên ở trong nhà, cũng không quen biết nhiều người, cho nên lúc thằng bé ra đi thì cũng chỉ có vài người của Hạ gia đưa tiễn nó mà thôi".
Bà Hạ nói một hơi rất dài, sau khi ngừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-than-dan-vao-nguc-101-nu-hon-sau-ty-van-ngoi-sao-khong-bang-em/2917290/chuong-730.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.