Quý Ức bị Hạ Quý Thần nhìn đến nỗi hô hấp cũng khó khăn, nụ cười trên môi cũng dần dần biến mất.
Bầu không khí trong phòng càng lúc càng trở nên kỳ lạ. Hạ Quý Thần chớp chớp mắt, anh đưa chai bia đến bên miệng, nốc một ngụm lớn, sau đó dường như nhớ ra điều gì đó, anh lên tiếng: “Kỳ thật, anh cũng giống em, lần đầu tiên biết đến em không phải là lần đầu tiên em đến nhà anh.”
Không phải lần ở nhà anh, vậy thì… Quý Ức dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Hạ Quý Thần.
Anh nhìn thấy vẻ nghi vấn trong mắt cô, cũng giống như ban nãy, anh không đợi cô hỏi mà lên tiếng giải thích: “Cũng đã gần một năm rồi, lúc ở sân vận động trong trường, em và hai bạn nữ khác đi ra từ nhà vệ sinh, đúng lúc đi ngang qua anh, anh nghe thấy em nói một câu, sau đó quay đầu nhìn em, đó là khi anh biết đến em…”
Sau đó, anh đã khắc ghi, đã yêu em sâu đậm.
Đã gần một năm… Lúc ấy cô đến Tô Thành chưa lâu… Chỉ là, vì sao cô không hề nhớ lúc đó mình có nhìn thấy anh ở sân vận động trong trường?
Quý Ức trầm tư, ý thức được mình đã bỏ qua điểm quan trọng, vì thế cô vội vàng lên tiếng: “Em nói câu gì khiến anh phải quay đầu nhìn em?”
Hạ Quý Thần không đáp lời Quý Ức, anh nhìn xuống rồi nở nụ cười.
Quý Ức thấy sắc mặt của Hạ Quý Thần như thế, cô lại càng hiếu kỳ: “Rốt cuộc là câu nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-than-dan-vao-nguc-101-nu-hon-sau-ty-van-ngoi-sao-khong-bang-em/2917180/chuong-687.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.