Hạ Quý Thần vẫn dán mắt vào máy tính, nhưng dường như anh vẫn biết rõ cô đang nhìn mình. Hạ Quý Thần vừa gõ chữ vừa dùng ngữ khí thư thả, đáp: “Buổi sáng chạy bộ, không biết thế nào lại chạy đến nhà em. Anh nhớ em nói hôm nay là ngày nhập học ở trường nên gọi Trần Bạch đến đây đón luôn.”
Chạy bộ buổi sáng...
Bốn chữ này hình như hơi quen tai…
Quý Ức chợt nhớ ra tối qua khi cô đến nhà anh, cô đã nói bừa là tản bộ tiện đường nên mới đến.
Cho nên, anh cố tình bắt chước cô nói bừa một cái cớ?
Cô vì lo lắng tay anh bị thương nên mới đến nhà anh, còn anh vì muốn đưa cô đến trường nên mới đến đây?
Nghĩ như vậy, khóe môi Quý Ức bất giấc cười cười. Quý Ức cũng bắt chước anh tối qua, không có ý định vạch trần lời nói dối này: “Không ngờ rằng anh cũng có thói quen chạy bộ buổi sáng.”
"Ừ..." - Hạ Quý Thần khẽ lên tiếng.
Anh gõ nốt cho xong văn bản, gửi đi rồi mới quay đầu nhìn về phía Quý Ức: “…Đồng thời, anh cũng không ngờ rằng em có thói quen tản bộ sau bữa ăn tối.”
Quý Ức không đáp,nụ cười tươi vui vẻ, niềm hân hoan khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tươi tắn hẳn lên.
Hạ Quý Thần im lặng. Máy tính của anh phát ra hai tiếng “đinh đinh”, hẳn là mail hồi đáp từ văn kiện vừa gửi đi kia. Anh cúi đầu xem máy tính, cảm nhận sự dịu dàng đã đong đầy trong mắt mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-than-dan-vao-nguc-101-nu-hon-sau-ty-van-ngoi-sao-khong-bang-em/2917058/chuong-629.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.