"Nhưng mà tay của anh…”
Trần Bạch có chút không yên lòng, lại tiếp tục nói. Chỉ là lời của anh ta còn dứt chưa đã bị Hạ Quý Thần cắt ngang: “…Tôi nói rồi, không có gì đáng ngại cả!”
Có lẽ Trần Bạch sợ Hạ Quý Thần tức giận, không dám mở miệng nói thêm câu nào.
Cách nhau một đầu dây, Quý Ức nghe thấy bên kia vang lên tiếng xột xoạt, hẳn là Trần Bạch đang dọn dẹp tài liệu và ôm đi.
Một lát sau, Trần Bạch lại lên tiếng lần nữa: “Hạ tổng! Vậy tôi đi trước đây, gặp lại sau.”
"Ừ!" - Hạ Quý Thần chỉ nhẹ giọng đáp một tiếng, thái độ có chút qua loa. Sau đó là tiếng bước chân Trần Bạch rời khỏi nhà Quý Thần. Còn đầu dây bên kia rơi vào một khoảng lặng yên ắng.
Ước chừng qua hai phút sau, Hạ Quý Thần lên tiếng: “Đã ăn xong cơm rồi chứ?”
"Đã ăn xong rồi." - Quý Ức trả lời xong mới nhớ buông đôi đũa trên tay mình xuống. Cô vô thức định hỏi đến vết thương trên tay Hạ Quý Thần, nhưng lời vừa đến miệng cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó, bèn dừng lại.
Trôi qua vài giây, Quý Ức nói: “Em đột nhiên chợt nhớ còn chút chuyện chưa làm. Lát nữa em gọi lại cho anh nhé?”
Đợi Hạ Quý Thần đáp xong Quý Ức mới tắt điện thoại. Sau đó cô đá phăng cái ghế sau lưng, ba chân bốn cẳng chạy về phòng ngủ.
Cô xông vào nhà vệ sinh, rửa mặt bằng tốc độ nhanh nhất có thể. Sau đó chạy đến bàn trang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-than-dan-vao-nguc-101-nu-hon-sau-ty-van-ngoi-sao-khong-bang-em/2917047/chuong-622.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.