Chương trước
Chương sau
Quý Ức lắc mạnh đầu muốn vứt bỏ những âm thanh kia ra khỏi tai, nhưng cô càng làm vậy thì âm thanh bên tai cô càng lúc càng lớn. Đến cuối cùng, huyệt thái dương của cô cũng bắt đầu đau nhói lên, đau đớn khiến cho nước mắt của cô bất chợt trào ra.

Cửa thang máy mở ra, cô liêu xiêu chạy ra khỏi công ty, sau đó chạy vào một con hẻm nhỏ ở phía sau công ty.

Cửa hàng hai bên hẻm nhỏ không mở cửa buôn bán, cả một đoạn đường yên tĩnh, trống rỗng, không có một ai. 

Quý Ức đi sâu vào trong, rồi mới ngồi xổm xuống, trông cô cứ như là một quả bóng bị xì hơi, vô cùng thảm hại. Cô úp mặt vào gối, bắt đầu khóc nức nở.

Tại sao lại có thể như vậy?

Rõ ràng là đêm qua, khi Hạ Quý Thần gọi cho cô, anh còn an ủi cô, nói là sẽ ở bên cạnh cô, sao chỉ vừa xoay người, anh lại nói những lời như vậy với Trần Bạch chứ? 

Cho đến bây giờ, anh luôn đối xử tốt với cô. Anh đưa cô vào YC, vì cô mà sa thải giám đốc Lâm, còn vì cô mà chống lại toàn bộ ban giám đốc. Lúc đó, cô thật sự rất cảm động, thậm chí cô còn vì anh mà đi đến tham dự đêm tiệc từ thiện BL ngay ngày đầu tiên khi chân vừa khỏi hẳn. Chỉ vì muốn cứu vãn những gì mà anh đã dốc sức làm cho cô.

Khi đó, cô thật sự đã xem anh là người mà cô có thể tin tưởng trong suốt cuộc đời này.

Cô thật sự tin anh, cho nên mỗi khi có chuyện gì, cô đều nói với anh trước... Bởi vì trong tiềm thức, cô luôn cho rằng dù cả thế giới có ruồng bỏ cô, thì anh cũng sẽ không. 

Cho nên ở thẩm mỹ viện, khi nghe Thiên Ca nói như vậy, cô đã cảm thấy rất nực cười.

Cô tin rằng Hạ Quý Thần không giống với những gì cô ta nói.

Cô dám chắc chắn rằng tất cả những chuyện Thiên Ca nói đều là bịa đặt. 

Thậm chí cô còn hung hăng đay nghiến Thiên Ca.

Hơn nữa, khi nghe Thiên Ca nói “Anh ta giống với tôi”, cô còn cảm thấy vô cùng tức giận... Hiện tại, xem ra người thật sự lố bịch lại là cô... Cô đã nói Thiên Ca là một thằng hề, nhưng hóa ra, thằng hề thật sự lại là cô.

Càng nghĩ, Quý Ức càng khóc nhiều hơn, cô cảm giác tim mình dường như bị cái gì đó hung hăng xé rách, đau đến mức khiến cô không thở nổi. 

Sao mọi chuyện lại biến thành như vậy?

Anh đối với cô tốt như vậy, sao chỉ xoay người một cái, anh lại trở thành một trong những người đứng sau màn, khiến cho cô dính phải scandal lần này?

Thật sự đúng như Thiên Ca nói, cô chỉ là công cụng kiếm tiền của anh thôi sao? Sống chết của cô quả thực không quan trọng với anh? 

Chỉ cần scandal của cô có thể làm tăng tỷ suất người xem của “Thịnh Đường Phong Vân”, có thể khiến cho giá cổ phiếu của YC trên thị trường tăng vọt, thì dù cho cô thân bại danh liệt, bị người đời phỉ nhổ, cũng không ảnh hưởng gì đến anh sao?

Bị cư dân mạng mắng thành như vậy, rất áp lực, rất khó chịu, nhưng cô không khóc.

Vậy mà ngay lúc này, cô lại khóc như một đứa trẻ, tuyệt vọng và bất lực. 

Cô thật sự muốn nghĩ tất cả đều là giả, nhưng tiếc là, những lời của Hạ Quý Thần và Trần Bạch là do chính tai cô nghe thấy.

Quả thật rất bi ai! Ngay cả tư cách tự lừa mình, cô cũng không có.

Quý Ức không biết mình đã khóc bao lâu, mãi cho đến khi nước mắt không còn chảy nữa, cô mới ngẩng đầu lên. 

Mặt trời đã ngã về phía tây, ánh nắng vàng đã biến thành màu đỏ sậm

Hóa ra, cô đã khóc một mạch đến xế chiều...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.