Chương trước
Chương sau
Quý Ức theo bản năng rút tay lại. Nhưng trong giấc mơ, dường như anh cảm giác được cô né tránh, nên càng nắm chặt hơn. Ngay cả tiếng thì thầm trong miệng cũng bất giác tăng thêm vài đề xi ben: “Đừng trốn tránh anh... Đừng... Anh cam đoan sẽ không quấy rầy em... chỉ cần để anh nhìn thấy em là được! Anh cam đoan... Anh cam đoan...” 

Câu cuối cùng anh nói trong mộng dường như mang theo một chút khẩn cầu, hai đầu lông mày nghiêm nghị hiện rõ đau thương và khổ sở khiến cho người ta nhịn không được mà hoảng sợ. 

Tim Quý Ức lập tức mềm nhũn, lực ở tay cũng bỗng dưng biến mất. 

Trong mơ, có lẽ là Hạ Quý Thần cảm giác được cô không tiếp tục trốn tránh, nên anh dần dần bình tĩnh lại, lực nắm tay cô cũng bắt đầu giảm bớt. Cuối cùng, anh dịu dàng nắm tay cô, khiến Quý Ức có cảm giác được che chở. 

Đầu ngón tay cô đang nằm trong lòng bàn tay anh nhịn không được khẽ run lên. 

Quý Ức vừa muốn rút tay về, lại vừa không muốn. Cô nhìn bàn tay anh đang nắm tay cô trong chốc lát. Cuối cùng, cô vô thức xoay tay, nhẹ nhàng nắm lại tay anh. 

Mãi cho đến khi dịch đang truyền sắp cạn, Quý Ức mới nhẹ nhàng rút tay khỏi tay anh. 

Cô gọi y tá đến tháo kim tiêm trên mu bàn tay cho anh, sau đó cầm bông băng đè xuống vết tiêm một lát. Đợi đến khi không còn chảy máu, cô mới đứng dậy kéo chăn đắp cho anh, rồi rón rén đi tới một cái giường ở cách đó không xa, nằm xuống. 

Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, Quý Ức có thể nghe rõ tiếng hít thở đều đều của Hạ Quý Thần. 

Vừa nãy, rõ ràng cô rất buồn ngủ đến muốn ngủ gật. Nhưng bây giờ, nhắm mắt lại vẫn không cách nào ngủ được, trong đầu toàn là hình ảnh tay anh nắm chặt tay cô. 

Mặc dù cô đã rút tay khỏi tay anh hồi lâu. Nhưng đến bây giờ, cô vẫn có thể cảm giác được độ ấm trong lòng bàn tay anh. 

----- 

Mấy ngày kế tiếp, Hạ Quý Thần vẫn ăn phần cơm dành cho em bé như trước. 

Bởi vì chuyện đêm hôm đó ở Thượng Hải, cả hai có hơi xấu hổ. Nhưng có lẽ là do ngày đêm ở cạnh nhau, nên không khí giữa hai người cũng bắt đầu trở nên hài hòa hơn. 

Buổi sáng ngày thứ ba kể từ khi Hạ Quý Thần nhập viện, rốt cuộc anh cũng hết sốt. Nhưng do tình trạng cơ thể không tốt nên anh vẫn phải ở lại bệnh viện quan sát thêm. Bất quá, tối hôm đó Hạ Quý Thần đã có thể đi dạo cùng Quý Ức trong vườn hoa bệnh viện chốc lát. 

Sáng ngày thứ tư, đã có vài nhân viên của YC kéo đến tìm Hạ Quý Thần bàn bạc công việc. Tuy nhiên, do anh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nên Quý Ức luôn khống chế thời gian làm việc của Hạ Quý Thần. Chỉ cần thấy giữa hai đầu chân mày anh thoáng hiện lên vẻ mệt mỏi, cô sẽ lập tức thu dọn tư liệu mà mọi người đưa tới, đợi đến khi anh nghỉ ngơi đủ, cô mới đưa cho anh tiếp tục xử lý. 

Ngày từng ngày trôi qua, cơ thể Hạ Quý Thần cũng càng ngày càng tốt hơn, thời gian anh xử lý công việc cũng mỗi ngày một dài hơn. Cùng lúc đó, thời gian Quý Ức nhàm chán cũng bắt đầu nhiều hơn. 

Có đôi khi Hạ Quý Thần bận họp trực tuyến gần ba bốn giờ, nên không có thời gian để ý đến cô. 

Thời gian đầu, bởi vì chăm sóc Hạ Quý Thần, Quý Ức ngủ không đủ, nên cô liền tranh thủ khoảng thời gian này để ngủ bù. Nhưng càng về sau, đến lúc cô đã ngủ đủ, thì để giết thời gian, cô không còn lựa chọn nào khác là chơi Game cùng Đường Họa Họa. 

Buổi tối ngày thứ chín, công ty có việc gấp phải tổ chức họp trực tuyến. 

Lúc ăn cơm tối, cả hai có hẹn sau khi ăn xong sẽ cùng nhau xuống lầu đi dạo, nhưng giờ lại buộc phải hủy bỏ. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.