Chương trước
Chương sau
Lần này, tên đàn ông kia dùng mười phần sức lực, thân thể mảnh khảnh của Quý Ức như diều đứt dây, ngay lập tức bị ném ra xa, ngã sấp trên mặt đất.

Cơn đau dữ dội khiến cho Quý Ức suýt ngất tại chỗ, cô nằm bò trên mặt đất hồi lâu, đau đớn mới từ từ giảm bớt, tiếp đó, cô nghe thấy tiếng rống dữ tợn của tên đàn ông kia: "Tốt nhất là mày nên ngoan ngoãn một chút, nếu như làm ông đây bực thật, thì lát nữa đừng trách ông chơi chết mày!"

Nói xong, tên đó quay sang người bên cạnh, quát: "Coi chừng nó cho tao!"

Sau đó hắn lập tức xoay người, tiếp tục đè lên người Trình Vị Vãn...

Không biết là bởi vì Quý Ức quậy một trận làm lãng phí quá nhiều thời gian, khiến cho đám người này càng liều mạng hơn, sợ bị người khác phát hiện, cho nên động tác của tên đàng ông kia gấp gáp hơn rất nhiều.

Tay của hắn không giống vuốt ve mà càng giống chà đạp Trình Vị Vãn hơn.

Dù cho Quý Ức bị hắn ném đi một khoảng khá xa, nhưng nhờ vào ánh sáng mờ nhạt trên lối đi, cô vẫn có thể nhìn thấy bả vai và xương quai xanh của Trình Vị Vãn đầy những vết thâm tím.

Quý Ức giãy giụa muốn đứng lên, nhưng đầu gối quá đau khiến cho cô không cách nào đứng dậy được, chỉ có thể hét lên ngăn cản bọn họ: "Dừng tay, dừng tay, xin các người dừng tay..."

Đến cuối cùng, giọng của cô run run, nghẹn ngào nức nở, lại chứa vài phần van xin.

Nhưng mấy tên lưu manh đứng quanh đó lại xem như cô không tồn tại, không chút để ý đến cô.

Thậm chí nhìn thấy Trình Vị Vãn bị làm nhục, có tên còn lớn tiếng cười, có tên lại nhận xét: "Cô ta có làn da đẹp quá nha, mày coi, người gầy như vậy mà cũng có vóc dáng lắm chứ, eo cũng nhỏ nữa..."

Bọn chúng lăng nhục Trình Vị Vãn lại khiến cho cả người Quý Ức bắt đầu run rẩy dữ dội.

Điện thoại đã bị cướp, ở trong hẻm nhỏ của khu tứ hợp viện này dường như chỉ có mấy người họ mà thôi.

Cô hiểu rõ, bây giờ là Trình Vị Vãn, đợi chút nữa sẽ là cô... Giờ phút này, cả hai người có chạy đằng trời cũng không thoát, dù cho cô có kháng cự thì cũng chẳng làm được gì, nhưng cô vẫn cố kiềm nén đau đớn, đứng dậy loạng choạng chạy đến, muốn giúp Trình Vị Vãn.

Chỉ là cô còn chưa đến gần Trình Vị Vãn thì đã bị mấy tên đàn ông đang đứng xem ngăn lại.

Cô liều mạng muốn đi lên trước, nhưng vẫn không thoát được, chỉ có thể đứng yên tại chỗ.

Cô tận mắt nhìn thấy tên đàn ông kia kéo váy Trình Vị Vãn, hắn cũng đã tháo dây lưng của mình...

Quý Ức nhìn thấy cảnh tượng như vậy, rốt cuộc cô cũng sụp đổ, gào khóc: "Xin các người, buông cô ấy ra, buông cô ấy ra, các người muốn gì, tôi cho các người, tôi có tiền, các người buông cô ấy ra, buông ra..."

Cô cứ gào khóc như vậy, cứ như là đang diễn một vở kịch độc thoại.

Không biết là Trình Vị Vãn quá sợ hãi, hay là tuyệt vọng, sắc mặt cô ấy tái nhợt, ngoại trừ khóe mắt lặng lẽ chảy nước mắt, thì cả người cô không hề có một chút cử động nào.

Trong mắt tên đàn ông kia lóe lên tia sáng, hắn dễ dàng đẩy hai chân của cô ấy ra...

Quý Ức mím môi, tại thời khắc này, cô không chớp mắt, cũng không gào khóc, chỉ trân trối nhìn cảnh tượng trước mặt.

Rõ ràng người bị khi nhục không phải là cô, nhưng cơ thể cô lại không nhịn được mà run rẩy dữ dội.

Chẳng lẽ Trình Vị Vãn thật sự sẽ bị chà đạp như vậy sao?

Quý Ức vô thức nhắm mắt lại, cô không dám nhìn cảnh tượng tàn khốc sắp xảy ra trước mắt.

Thời khắc này, Quý Ức chỉ nhắm mắt khoảng một phút, nhưng cô lại có cảm tưởng như đã trôi qua cả một thế kỷ dài dằng dặc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.