Tài xế nhanh chóng cất điện thoại, mở cửa bước xuống xe.
Anh ta vòng qua đầu xe, vội chạy đến mở cửa cho Quý Ức, tài xế lập tức nhìn thấy trên người cô dính đầy bùn đất, trên cánh tay và đùi có vài vết thương, bàn chân trần cũng có không ít vết thương lớn nhỏ khác nhau.
Tài xế sững người, qua một lát sau, anh ta mới quan tâm hỏi: “Quý tiểu thư, cô sao vậy? Để tôi liên hệ với Hạ...”
Hai chữ “tiên sinh” phía sau còn chưa kịp nói ra, Quý Ức đã mở miệng cắt ngang lời anh ta: “Không cần, đưa tôi về nhà!”
Giọng của cô rất gấp, dọa tài xế nhảy dựng lên.
Quý Ức ý thức được tâm trạng của mình vô cùng kích động, cô thoáng nhẹ giọng, nói lại lần nữa: “Không cần liên lạc với anh ấy, làm ơn đưa tôi về nhà, cám ơn!”
Nhìn thấy vẻ mặt của Quý Ức, tài xế cũng hiểu được có thể là cô và Hạ tiên sinh đã cãi nhau, nên anh ta cũng không hỏi tiếp, chỉ đáp một tiếng “Vâng” rồi giúp Quý Ức mở cửa xe.
Đợi đến khi tài xế ngồi vào ghế lái, giẫm chân ga rời khỏi bãi đỗ xe dưới chân núi, Quý Ức mới quay đầu, nhìn cảnh vật tối đen bên ngoài cửa sổ, nước mắt như lũ tràn đê, cứ thế tuôn ra.
Cô thật sự rất khổ sở, dù cho trong lòng cô hiểu rõ, từ chối Hạ Quý Thần, rời khỏi Hạ Dư Quang là vì chính cô, vì Hạ Quý Thần, cũng là vì Hạ Dư Quang. Đó là kết cục tốt nhất cho cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-than-dan-vao-nguc-101-nu-hon-sau-ty-van-ngoi-sao-khong-bang-em/2916660/chuong-427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.