Hạ Quý Thần nghe được câu hỏi của Quý Ức thì cúi đầu, gõ lên bàn phím một chữ, rồi gửi đến điện thoại của cô: “Ừm!”
Đơn giản chỉ một chữ nhưng đủ để Quý Ức hiểu rõ. Cảnh đẹp khiến cho người ta mê muội mà cô vừa được nhìn thấy là do anh cố tình chuẩn bị cho cô.
Bảy năm, chuyện đã qua bảy năm rồi mà “anh Dư Quang” vẫn còn nhớ rõ.
Lập tức cô cảm thấy vô cùng cảm động, vô số cảm xúc quay cuồng trong lòng cô. Mất một lúc lâu, Quý Ức mới miễn cưỡng nói: “Đã nhiều năm như vậy, không ngờ là anh Dư Quang vẫn còn nhớ rõ?”
Không phải Hạ Dư Quang nhớ rõ, là Hạ Quý Thần nhớ rõ... Từng chuyện về thời niên thiếu của cô, chỉ cần anh nhìn thấy, thì anh đều nhớ rành mạch.
Ví dụ như là năm học cấp ba, cô và anh không quen. Nhưng anh biết cô thường xuyên đến nhà anh, cho nên mỗi ngày sau khi tan học anh luôn ưu tiên trở về nhà.
Thật ra là bởi vì cô cho nên anh mới ở nhà, nhưng lúc nào anh cũng giả bộ không để ý, cứ giả vờ chăm chú chơi Game.
Mỗi một câu nói, một động tác của cô trong nhà anh, anh đều lưu ý. Cho nên khi anh nghe cô nói rất nhiều lần với anh Dư Quang rằng cô hi vọng có thể xem cảnh thả đèn Khổng Minh phồn thịnh như trong phim, thì anh bắt đầu lên mạng tìm tòi. Đến khi biết Ký Châu có tổ chức lễ hội hoa đăng, anh lập tức nói cho Hạ Dư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-than-dan-vao-nguc-101-nu-hon-sau-ty-van-ngoi-sao-khong-bang-em/2916644/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.