Nếu cô và Hạ Quý Thần không làm cùng đoàn phim thì tốt biết bao. Cô sẽ không cần phải tự làm mình bị thương để trả thù Thiên Ca, càng sẽ không phải nhìn thấy sự lo lắng trong mắt anh, quan hệ giữa bọn họ sẽ không có chuyển biến tốt đẹp, cô cũng sẽ không hiểu rõ con người anh, sẽ không đáp ứng làm bạn với anh như trước, càng không động lòng với anh... và chuyện đêm đó cũng sẽ không xảy ra.
Nếu như, nếu như... nhưng cuộc đời làm gì có nếu như...
Quý Ức nằm bẹp trên giường, càng khóc dữ dội hơn, khóc đến khi toàn thân cô bắt đầu run rẩy, không thở nổi.
Cô đưa tay che ngực, nhịn không được nắm chặt vạt áo trước ngực, bởi vì dùng nhiều sức nên đầu ngón tay cô trắng bệch.
----
Khách sạn Bốn Mùa.
Trần Bạch nhìn chằm chằm bóng lưng Quý Ức vội vã rời đi, hơi sững người, chờ đến khi anh hoàn hồn, thang máy đã đến lầu một.
Sao Quý tiểu thư lại vội vã như vậy, chẳng lẽ Hạ tổng và cô ấy vẫn chưa nói chuyện rõ ràng hay sao?
Trong lòng Trần Bạch bỗng dưng cảm thấy vô cùng bất an, anh đứng yên tại chỗ trong giây lát, rồi mới quay người, đi vào phòng trà.
Quý Ức đã đi khỏi, trong phòng trà chỉ còn một mình Hạ Quý Thần. Trần Bạch đứng ở cửa, liếc mắt nhìn thấy Hạ Quý Thần đang ngồi cạnh cửa sổ.
Người đàn ông đó đang cúi đầu, một bên mặt chìm trong bóng tối, khiến cho người khác khó có thể nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-than-dan-vao-nguc-101-nu-hon-sau-ty-van-ngoi-sao-khong-bang-em/2916632/chuong-416.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.