Đêm đã khuya, nhân viên thu ngân đang tựa vào quầy chợp mắt, bỗng nghe thấy tiếng nhắc nhở “Hoan nghênh quý khách”, cô ấy giật mình tỉnh giấc, mơ mơ màng màng ngẩng đầu, nhìn Quý Ức: “Tiểu thư, xin hỏi cô cần gì?”
Bốn năm trước, cô đã trải qua một lần khốn khổ, bốn năm sau, cô lại phạm phải sai lầm tương tự, nên không thể không phòng ngừa.
Cô không thể để mình mang thai lần nữa...
Đầu ngón tay Quý Ức cọ cọ vạt áo, thấp giọng nói: “Thuốc ngừa thai.”
Dừng một chút, Quý Ức chợt nhớ ra là đã gần hai ngày, nên lại bổ sung thêm: “Loại bảy mươi hai tiếng.”
Có lẽ là cảnh tượng như vậy khá quen thuộc, nên nhân viên thu ngân không biểu hiện gì, chỉ bình tĩnh lấy ra một hộp thuốc, đưa đến trước mặt Quý Ức, báo giá cho cô.
Sau khi thanh toán xong, Quý Ức ra khỏi tiệm thuốc, rẽ sang phố hàng rong bên cạnh, mua một chai nước. Đứng ở ven đường, cô tháo bao thuốc ra, nhét thuốc vào miệng, uống một ngụm nước nuốt xuống.
Xác định được thuốc đã hoàn toàn vào bụng, đầu ngón tay của cô nhịn không được nắm chặt hộp thuốc trong tay.
Cô không biết mình đang có chuyện gì, chỉ thấy toàn thân run lên, mất một lúc lâu sau, cô mới có thể ổn định lại.
Quý Ức ném hộp thuốc đang nắm trong tay vào thùng rác, rồi tiếp tục cất bước, quay trở về khách sạn.
Khi cô về đến phòng mình thì đã là bốn giờ sáng.
Quý Ức đi vào nhà vệ sinh tắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-than-dan-vao-nguc-101-nu-hon-sau-ty-van-ngoi-sao-khong-bang-em/2916615/chuong-406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.