Trình Vị Vãn nói một tiếng “Cám ơn!” với Hàn Tri Phản xong thì mở hòm thuốc đặt trên bàn trà ra. Lục tìm dầu hoa hồng, đổ ra lòng bàn tay, bắt đầu xoa bóp cổ chân mình.
Hàn Tri Phản biết cô từng học y, thấy cô không định gọi bác sĩ, hẳn là cổ chân của cô không có tổn thương đến gân cốt, cho nên mới để cô tự xử lý.
Anh cũng không nói gì, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn cô xoa bóp cổ chân.
Ngón tay của cô rất đẹp, có lẽ là do quanh năm chỉ tiếp xúc với bàn phím, cũng có lẽ là do người học y luôn thích sạch sẽ. Không giống với những cô gái khác, lúc nào cũng để móng tay thật dài, móng tay của cô được cắt rất gọn gàng, đẹp mắt.
Hàn Tri Phản nhịn không được nhìn nhiều một chút. Khi cô lại lần nữa đổ dầu hoa hồng vào lòng bàn tay, anh mới ngẩng đầu, nhìn thoáng qua cô, thấp giọng hỏi: “Sao lại uống nhiều rượu như vậy?”
Động tác trên tay Trình Vị Vãn chợt ngưng lại: “Đôi khi… cần phải xã giao, bất quá cũng do tửu lượng của tôi không được tốt, uống một chút sẽ nôn.”
“Một cô gái ở một mình, vẫn nên cẩn thận một chút, có thể không uống thì đừng uống.”
Giọng điệu Hàn Tri Phản có vẻ thản nhiên, nhưng lại khiến động tác trên tay Trình Vị Vãn thoáng ngừng lại.
Dường như… Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai nói với cô những lời quan tâm như vậy…
Trình Vị Vãn rủ mi, nhìn chằm chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-than-dan-vao-nguc-101-nu-hon-sau-ty-van-ngoi-sao-khong-bang-em/2916579/chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.