Bài hát “Phạm Vi Vài Dặm” này Quý Ức đã từng nghe, một bài hát chứa đựng một mối tình sâu nặng như biển.
Hạ Quý Thần có giọng nói rất êm tai, âm điệu lại trong trẻo cao vút. Trước lúc anh chưa hát, Quý Ức có chút nghi ngờ không biết anh có thể thể hiện được hết cảm xúc của bài hát này không?
Nhưng đợi đến khi anh hát thật sự, Quý Ức mới phát hiện, những hoài nghi kia của mình, quả thật là rất buồn cười.
Anh hát chẳng những chuẩn âm, ngay cả việc thể hiện cảm xúc tinh tế cũng không thua kém gì bài hát gốc.
Không chỉ mình Quý Ức, tất cả mọi người bên trong phòng cũng lần lượt chú ý hết tới Hạ Quý Thần.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, trừ tiếng hát êm tai của anh, không có những tiếng động khác.
Ánh mắt Hạ Quý Thần rủ xuống, không nhìn người trước mặt, chỉ chú tâm hát bài hát của mình.
Hát xong nửa đoạn đầu, tiết tấu âm nhạc ở đoạn giữa hơi lâu một chút. Anh thoáng đổi tư thế, lại đợi thêm chút nữa, mới đưa micro lên miệng hát lần nữa:
“Cảm giác cô đơn này thật quá ngột ngạt khó chịu làm sao, cố chấp níu kéo thêm nữa cũng đâu còn ý nghĩa gì. Anh không phải là người ích kỷ, chỉ là giờ đây anh đã hiểu rõ mọi chuyện hơn, hóa ra yêu em chỉ là chuyện của anh mà thôi…”
Khi bảy chữ “yêu em chỉ là chuyện của anh” được tuôn ra từ môi mình. Hạ Quý Thần chợt nhớ đến đêm hôm đó, cảnh Hàn Tri Phản gọi điện thoại cho anh. Đêm đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-than-dan-vao-nguc-101-nu-hon-sau-ty-van-ngoi-sao-khong-bang-em/2916440/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.