Vô số sự khó hiểu ngập tràn trong lòng Quý Ức, mọi thứ như không ngừng lăn lộn va chạm nhau. Khiến cho trái tim cô vốn tưởng rằng yên tĩnh như nước hồ thu, lại lộn xộn đến không gì có thể diễn tả được.
Dù thế nào cô cũng không nghĩ ra tại sao Hạ Quý Thần lại thay đổi đến như vậy. Trong lòng cô bắt đầu buồn bực, cô nhịn không được liền đứng dậy, đi đến chỗ ban công cách đó không xa. Cô muốn ra ngoài hít thở không khí một chút.
Trần Bạch thấy Quý Ức đứng dậy liền đi theo, nhưng anh ta cũng không làm ảnh hưởng đến Quý Ức. Từ đầu đến cuối đều giữ một khoảng cách nhất định với cô để cho cô cảm thấy thoải mái.
Nhưng khi thấy cô bước đến gần cửa ra ban công thì không tiến lên nữa mà tìm một chỗ đứng ở gần đó.
Quý Ức vươn tay, muốn mở cửa ban công ra nhưng vừa giơ tay lên, cô nhìn thấy bóng lưng của Hạ Quý Thần qua cửa kính.
Ngoài ban công không có đèn, chỉ có chút ánh sáng từ trong phòng chiếu ra nên có chút mờ tối, làm đường nét thân hình anh có chút mờ nhạt.
Hình như anh đang gặp chuyện gì phiền lòng, đầu ngón tay vẫn đang cầm điếu thuốc.
Cả người Quý Ức bỗng nhiên dừng lại, cô nhìn chằm chằm Hạ Quý Thần qua cửa kính không chớp mắt. Một lúc sau, cô thu tầm mắt lại, vừa định vờ như chưa từng bước tới đó, xoay người rời đi thì ngoài ban công, Hạ Quý Thần chợt nghiêng người, đầu ngón tay cầm điếu thuốc bỏ vào bên trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-than-dan-vao-nguc-101-nu-hon-sau-ty-van-ngoi-sao-khong-bang-em/2916422/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.