Editor:jenni.
Beta: Stuki°°
Cô ở tầng thấp nhất đau khổ giãy giụa, mà Thiên Ca ỷ vào nguyên bản mọi thứ vỗn dĩ thuộc về cô kia, đứng ở trên đỉnh cao thuận buồm xuôi gió, cái này làm cho cô như thế nào mà cam tâm? Lại như thế nào không oán?
“Thật đúng là chính là cô a, Tiểu Ức.”
So với Quý Ức trong thời gian ngắn suy nghĩ muôn vàn chuyển biến, cảm xúc của cô ta lại có vẻ vững vàng rất nhiều: “Tôi còn tưởng rằng tôi vừa mới nhận sai người.”
Thiên Ca nói, đối với hai trợ lý đi theo phía sau ném cho họ ánh mắt, ý bảo các cô rời đi trước.
Chờ đến trong hành lang chỉ còn hai người Thiên Ca cùng Quý Ức, Thiên Ca mới dẫm giày cao gót, tư thái ưu nhã bước bước chân đi tới trước mặt Quý Ức.
Cô ta trên dưới đánh giá Quý Ức một vòng,cơ mặt mới mặt giãn ra, cười mở miệng: “Đã lâu không thấy, Tiểu Ức.”
Có một số việc, cô ta cùng cô đều trong lòng biết rõ ràng, nhưng không có xé rách mặt nhau, cô ta có thể bảo trì thong dong cùng dịu dàng, Quý Ức cô cũng có thể.
Nghĩ nghĩ, Quý Ức liền chớp chớp mắt, đem tinh thần chính mình từ chuyện cũ kéo lại, khóe môi cô khẽ nhếch, nở nụ cười ngọt ngào xinh đẹp, ngữ khí ôn hòa trả lời: “Đúng vậy, có đoạn thời gian không gặp.”
Thiên Ca thấy Quý Ức cười, trên mặt cười càng sáng lạn: “Tiểu Ức, cậu khi nào thì tỉnh lại? Cậu hẳn chắc cũng biết, tôi mấy năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-than-dan-vao-nguc-101-nu-hon-sau-ty-van-ngoi-sao-khong-bang-em/2915896/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.