Editor: Jennifer
Beta: Stuki
Quý Ức cố sức thở, cả người như pho tượng,đứng dại ra.
Kỳ thật cô cũng chỉ là đứng ngắn ngủi trong thời gian mấy giây, nhưng cô lại cảm thấy như là đã trải qua mấy thế kỷ.
Cô nỗ lực khắc chế cảm xúc chính mình, không cho chính mình mất bình tĩnh. Hỏng mất, …cô thả lỏng lực đầu ngón tay đang bắt lấy vạt áo, chậm rãi đứng thẳng thân mình.
Cô không có khóc thút thít, cũng không có ầm ĩ, thậm chí cả một câu cũng chưa nói, giống như là Hạ Quý Thần trước mặt căn bản không tồn tại, xoay người, hướng về phía đầu ngõ nhỏ chạy đến.
Cô liều mạng mà khống chế bước chân của chính mình, không cho chính mình đi chật vật như vậy, nhưng cô vẫn là cầm lòng không được bước nhanh. Cô vội đi vài bước, phía sau Hạ Quý Thần lại lên tiếng: “Còn có, nếu có thể, tôi hy vọng cô về sau vĩnh viễn không cần lại xuất hiện ở trước mặt tôi.”
Quý Ức chân mềm xuống, suýt nữa ngã quỵ trên mặt đất. Sau vài giây, cô liền cất bước vội vàng mà lao ra khỏi ngõ nhỏ.
Khi đã chạy ra xa rất xa, Quý Ức mới ngừng lại được. Cô không cảm giác được sự mệt mỏi, thất thần ở ven đường đứng ngốc hồi lâu, thẳng đến khi cảm thấy được ánh mắt cổ quái đánh giá chính mình của những người trên đường, cô mới chợt nhớ tới áo trên người đã bị Hạ Quý Thần xé rách.
Những lời hắn nói cứ ở bên cô một lần lại một lần vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-than-dan-vao-nguc-101-nu-hon-sau-ty-van-ngoi-sao-khong-bang-em/2915797/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.