Chương trước
Chương sau
Tin đồn vừa lan ra, danh tiếng tự nhiên cũng lên như diều gặp gió.
Trên weibo tới tấp nhận được thư mời đóng kịch, cùng rất nhiều fans bày tỏ mong muốn được cậu follow lại.
Lý Nghi từ ngày đầu tiên kịch phát hành đã được chứng kiến sự lợi hại của fans hâm mộ, trong lòng có chút lo sợ, tránh còn không kịp, làm gì có ý định tự ngược đãi mình, liền giả vờ như chưa thấy, phải vào cài đặt tùy chỉnh không nhận tin nhắn từ người lạ mới yên tâm.
Tuy người lạ liên lạc với cậu ngày càng nhiều, nhưng nhân vật chính trong “chuyện tình” của cậu lại phát huy thói quen mất tích rồi.
Lý Nghi vốn không có can đảm chủ động liên lạc với anh, thời điểm bây giờ nhạy cảm đến thế lại càng không có lí do làm như vậy.
Ngủ Ngon cũng có gửi qua hai cái trạng thái linh tinh, nhưng hiệp hội fans hâm mộ như hổ đói rình mồi, bạn nhỏ Lý Nghi nào dám hồi đáp dây dưa gì.
Thật đúng là trớ trêu, vào lúc mọi người hừng hực khí thế bàn luận về tin đồn của hai người, so với trước kia cậu lại càng cách xa Ngủ Ngon đại thần hơn.
Thôi được…thật ra cũng chưa từng gần gũi bao giờ.
Cũng không biết chờ đợi bao lâu, rốt cuộc Ngủ Ngon đại thần lại chủ động pm trước.
Ngủ Ngon: gần đây có thời gian rảnh không?
Mộng Đẹp: có!
Gửi đi rồi mới cảm thấy hình như mình hơi vội vã khẩn trương, Lý Nghi tranh thủ bồi thêm một câu.
Mộng Đẹp: chắc cũng không bận, sama tìm tôi có việc gì sao?
Ngủ Ngon: ừ, dạo này rảnh rỗi buồn chán nên định làm ca kịch, nếu cậu rảnh giúp tôi luyện tập một chút.
Mộng Đẹp: [giật mình]
Gần đây nghe qua nhiều tác phẩm của Ngủ Ngon như thế, đương nhiên cậu biết ca kịch là gì.
Nhưng là, kẻ mới phối kịch một lần như cậu không thể nào nghĩ tới Ngủ Ngon đại thần sẽ nhờ cậu luyện tập.
Cậu còn chưa nói đồng ý, mà Ngủ Ngon-sama đã nhanh chóng gửi kịch bản cùng bài hát qua.
Mộng Đẹp tiếp nhận, không khỏi có chút kinh ngạc vì cơ hội này.
Mộng Đẹp: tôi chưa từng thử cái này, sợ làm không tốt.
Ngủ Ngon: nếu có vấn đề có thể hỏi tôi lúc nào cũng được.
Ngủ Ngon: không thì cậu gọi điện cho tôi đi, tôi đại khái rất ít online QQ. 186********
Mộng Đẹp: …
Số di động của đại thần nằm trong tay thật dễ dàng nha!
Lý Nghi kinh ngạc lưu dãy số đó vào di động, lúc nhập tên nghĩ ngợi một hồi, run run mà chọn lấy hai chữ: nam thần.
Đúng là fan não tàn hết thuốc chữa.
Ngủ Ngon: của cậu?
Mộng Đẹp: hở?
Ngủ Ngon: số điện thoại…
Lý Nghi hậm hực tự gõ lên trán mình một cái, cậu có thể đừng biểu hiện ngu ngốc như thế mãi được không?
Gửi số qua, chưa đến nửa phút lại nhận được lời mời kết bạn trên wechat (trong bản gốc là 微信, chính là tên trong nước của wechat thôi, tương tự như viber, whatsapp, zalo,…Vì tên wechat quen thuộc hơn nên mình sử dụng tên này)
Đại thần tiện tay kết bạn với cậu, Lý Nghi tất nhiên không nói hai lời liền đồng ý.
Wechat của sama cũng lấy tên Ngủ Ngon, avatar là đôi thỏ lông mềm như nhung, hoạt động trên tường chỉ có một hình chụp đồ ăn chia sẻ từ một hai tháng trước, còn lại cái gì cũng không ghi.
Không giống cậu, chuyện trò rôm rả, bạn bè thượng vàng hạ cám loại nào cũng có, đồ ăn ngon phong cảnh đẹp người qua đường A B C D đều có thể nhìn thấy, bởi người trên wechat không phải họ hàng cũng là bạn bè, cậu còn post lên mấy tấm hình!
Nghĩ đến những hình đó, Lý Nghi cứng người, vội vào photo album xem một chút.
Avatar thì chẳng cần nói, vì để chọn một cái mà Lý Nghi cố ý chọn góc 45 độ tươi sáng, tự sướng một hồi hơn mười hai mươi tấm mới lựa ra một bức vừa ý, trình độ tự kỷ cũng có thể tưởng tượng ra rồi đó.
Có điều, lúc ấy nhìn thấy vừa ý, hiện tại càng nhìn càng thấy trẻ con, sao lúc trước cậu không để hình con thỏ cho rồi! Con chuột so với cậu cũng còn được hơn!
Những ảnh khác đều là đi chơi được người khác chụp, nhưng bộ dáng cũng tự nhiên, so với cậu bình thường cũng không khác biệt gì.
Cho dù biết Ngủ Ngon đại thần là thẳng, Lý Nghi cũng không muốn anh ấy thấy dáng vẻ đáng xấu hổ của mình nha!
Đúng là bút sa gà chết, giờ cậu muốn xóa những ảnh này đi lại còn phải nhờ bạn nữa kìa.
Nhưng mà, đại thần chắc cũng không rảnh đến mức vào xem photo album của cậu nhỉ?
Lý Nghi tự an ủi chính mình, nhanh chóng tìm đại một cái ảnh trong điện thoại đổi thành avatar.
Chưa kịp xóa bỏ đống ảnh kia, wechat đã đinh đinh hai tiếng.
Ngủ Ngon: sao lại đổi avatar rồi, cái kia vốn dĩ rất đáng yêu.
Lý Nghi vội vàng đổi avatar, là con vật meo meo có vẻ lưu manh dễ thương mà bà chị Uông Thần vẫn luôn yêu thích.
Trong ảnh là mèo con híp mắt le lưỡi, đáng yêu đến mức làm người ta cưng chiều.
Đại thần nói như thế…không phải bảo cậu dễ thương sao?
Nhất định chỉ là trêu cậu thôi.
Mấy trò đùa dai của Ngủ Ngon đại thần đâu phải muốn quen là được -_-|||.
Ngủ Ngon: [hình ảnh] không thì đổi thành cái này này.
Ngủ Ngon gửi qua một tấm hình, ảnh chụp vào mùa đông, lúc ấy Uông Thần vừa mua cái mũ len trên đỉnh có cục bông trắng trắng xù xù, bắt cậu đội lên đầu mà trêu chọc, cũng chỉ là đùa giỡn, Lý Nghi không để bụng, còn thấy thú vị nên đăng ảnh lên.
Biết vậy không làm có hơn không!
Lý Nghi run rẩy đáp lại: đại thần anh nghiêm túc đấy à?
Ngủ Ngon: tôi cực kỳ chân thành.
Lý Nghi: …
Xem ra đại thần đã xem photo album của cậu, chẳng sót ảnh nào.
Vì hình như cái ảnh mũ len này đã đăng từ rất lâu rất lâu rồi.
Lý Nghi khóc không ra nước mắt.
Bài hát cùng kịch bản cũng sớm nhận được, Lý Nghi di chuyển lực chú ý, nhanh chóng tập trung vào việc chính.
Người hát có giọng nữ hơi trầm, phần hát chính đã được thu xong, chỉ còn phần chính giữa đoạnn mở đầu và ba khúc tâm tình nữa thôi.
Bài hát tên <Cảm hoàng ân> (cảm tạ ân đức của hoàng thượng), giai điệu triền miên u buồn phối hợp cùng giọng nói thu hút, trong lời ca phảng phất trải nghiệm nhân tình thế thái, như có như không dẫn dắt người nghe thấu hiểu nỗi niềm nhân vật trong bài.
Đã là lời tâm tình, trong kịch bản dĩ nhiên không có nhiều thoại, qua qua lại lại cũng chỉ hai người mà thôi.
Ngủ Ngon đại thần lồng tiếng nhân vật hoàng đế, còn Lý Nghi, chính là vị thần tử “Cảm hoàng ân” kia.
“Chờ ta bình định thiên hạ, chúng ta quy ẩn núi rừng, không màng thế sự nữa.”
“Còn ngôi vị hoàng đế này? Ngươi không cần?”
“Ngôi vị hoàng đế đối với ta, chưa bao giờ quan trọng như ngươi.”

“Ngoại trừ không thể lập ngươi làm hậu, trẫm cái gì cũng có thể cho ngươi, ngươi…còn gì không hài lòng nữa sao?”
“Thần…không dám.”
“Cho dù ngươi không phải hoàng hậu, cũng là dưới một người trên vạn người. Giang sơn này, một nửa là của ngươi.”
“A…” Nhưng mà thứ ta muốn, tới giờ cũng không phải phần giang sơn này.

“Trẫm theo mong muốn của ngươi, cách đi quan chức, từ nay về sau chuyện của ngươi, trẫm không quản nữa, ngươi đã thỏa mãn chưa?”
“…Thảo dân tạ chủ long ân.”
Chỉ là, lời hứa quy ẩn núi rừng trước kia, đến cuối cùng, chỉ có mình ta hoàn thành…
Ngắn ngủi vài câu, đã khiến trong đầu Lý Nghi vẽ ra một thiên tình sử u buồn đam mỹ cung đình, cũng vì sự YY của chính mình mà xúc động đến rơi lệ.
Bao nhiêu năm đồng sinh cộng tử, cũng không sánh bằng sự mê hoặc của quyền khuynh thiên hạ.
Mộng Đẹp: lời hát với tâm tình là của ai viết vậy, ngược đến biến thái luôn.
Ngủ Ngon: tôi.
Mộng Đẹp: …đúng là ngược đến tận tâm can, làm cho người nghe phải thương tâm đến rơi lệ!
Ngủ Ngon: ừ, tâng bốc không tệ, tập lại đi.
Mộng Đẹp: …
Mợ nó danh tiếng cả đời anh hùng của cậu đó!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.