Hôm nay Lâm Diễn đang vẽ tranh thiết kế, một tuần sau là phải nộp lên rồi, mà cậu chỉ mới vẽ hơn phân nửa một chút.Điều này khiến cậu không khỏi có chút gấp gáp.
Hơn nữa mấy ngày gần đây trong lòng ẩn ẩn có cảm giác bất an quấy nhiễu, càng khiến cả người cậu có chút nóng nảy.
Điện thoại đặt trên bàn rung o o, không hiển thị người gọi, thế nhưng số điện thoại nhìn qua có chút quen, nhìn thoáng qua đầu số, là từ thành phố F gọi tới.
Trước khi bắt điện thoại Lâm Diễn do dự một hồi, nhưng nghĩ lại ngày này sớm muộn gì cũng đến, vẫn là nhận điện thoại.
Giọng nói quen thuộc của ca ca từ đầu dây bên kia truyền đến, vẫn lạnh lùng bất cận nhân tình như thế: “Tiểu Diễn, ở bên ngoài chơi đã chưa, có thể về rồi.”
Ngữ khí ra lệnh công thức hóa khiến Lâm Diễn không khoái: “Lão tử không thèm, là họ đuổi lão tử ra ngoài, kêu lão tử trở về? Giỡn trò quốc tế gì vậy.”
“Không có giỡn với em, hôm qua mẹ té từ cầu thang xuống, giờ đang nằm trên giường kìa.”
Lòng Lâm Diễn khẽ động, nhưng ngữ khí vẫn quật cường: “Liên quan gì tới lão tử, lão tử với bọn họ đã đoạn tuyệt quan hệ rồi.”
Lâm Lăng cau mày, “Bây giờ không phải là lúc giận dỗi, mau trở về.”
Lâm Diễn thấy buồn cười: “Ha ~ giận dỗi? Lão tử mắc gì phải giận dỗi họ? Mẹ nó trước đây hùng hổ đuổi lão tử đi, bây giờ muốn gọi lão tử về hầu hạ bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-than-cach-vach-em-thich-anh/2411882/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.