Mắt thấy thang máy sắp lên đến tầng đã chọn, Trang Thừa bỗng nhiên cúi người đến gần Lâm Diễn, Lâm Diễn ngốc lăng, không tự chủ lui về sau tựa vào vách thang máy.
Trang Thừa ghé vào bên tai Lâm Diễn, cười khẽ: “Hương vị mỹ, người càng mỹ, tôi lời rồi.”
Sau đó lợi dụng lúc Lâm Diễn còn đang phát lăng, vươn đầu lưỡi khe khẽ liếm một cái lên vành tai phát hồng của ai đó.
“Ư…” Cơ thể Lâm Diễn run lên, như có dòng điện xẹt qua từ nơi vành tai.
“Ting” một tiếng, cửa thang máy mở ra, Trang Thừa tâm tình cực tốt đi ra ngoài, thuận tiện nhắc nhở Lâm Diễn đi ra.
Lâm Diễn rất nhanh phản ứng trở lại, đi ra theo xác thực không dám dựa vào Trang Thừa quá gần, trên mặt đã đỏ bừng một mảnh.
Trang Thừa tâm tình cực tốt mở vi tính lướt weibo, bản thân trêu ghẹo Lâm Diễn, đây cũng xem như là to gan lớn mật bất thình lình? Còn bởi vì Lâm Diễn thật sự là quá mức đáng yêu, anh nhất thời nhịn không được.
Nhớ đến chuyện vừa phát sinh trong thang máy, độ cong trên khóe môi Trang Thừa lại nhịn không được mà toét to ra một chút.
Vốn tưởng rằng Lâm Diễn sẽ vì ngượng ngùng mà không qua chỗ mình ăn nữa, Trang Thừa cũng đã chuẩn bị đóng gói mang đến nhà Lâm Diễn. Cửa lại đúng giờ được gõ vang.
Lâm Diễn thần sắc bình thường xuất hiện ở cửa, thuần thục đổi dép lê, ngồi lên sa lon dùng điều khiển từ xa chuyển kênh.
Trang Thừa thở phào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-than-cach-vach-em-thich-anh/2411875/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.