Trên đời này, gặp gỡ nhau là do số mệnh. Có người đã từng nói, nếu như kiếp trước ngắm nhìn ai đó đủ năm trăm lần, kiếp sau nhất định sẽ có thể tương phùng. Nhưng liệu, cuộc hội ngộ tiền kiếp này sẽ là duyên hay là nợ? Chẳng ai muốn sống trong sự đau khổ dằn vặt. Chẳng có ai không ước ao sẽ tìm được cho mình một chút tình yêu thương. Ai cũng đều hi vọng sẽ có thể đắm chìm trong hạnh phúc ngọt ngào bất tận. Yêu-thiêng liêng như vậy, xinh đẹp như vậy, có ai mà không khao khát? Ta cự tuyệt. Ta phủ nhận. Nhưng đó là lý trí, bởi vì con tim một khi đã yêu sẽ không thể nào học được cách nói dối.
Nàng và hắn, có lẽ là do kiếp trước đã từng nhìn nhau năm trăm lần, cho nên kiếp này mới có thể có duyên tái ngộ. Nếu đã là như vậy, tại sao nàng còn sợ hãi mà trốn tránh? Hay thậm chí là còn chán ghét hắn? Hắn yêu nàng, không cần biết đối với nàng, hắn là gì, hắn chỉ biết, nàng chính là cả bầu trời bình yên của hắn. Hắn muốn cùng nàng hòa làm một thể, cùng đập chung một nhịp đập, trao cho nhau tình yêu, niềm hạnh phúc và bước đến tương lai. Hắn thích nàng, rất rất rất thích nàng!