Chương trước
Chương sau
Editor: Xoài

Beta: Hoàng Lan

Ba trăm bước trong thành Lạc Dương là một lý, Đông Tây Nam Bắc của mỗi lý đều mở bốn cửa, mỗi cửa đều có hai người thay phiên trông coi, một khi bốn cửa đóng lại thì không ai có thể đi ra ngoài được (*).

(*) Trích từ “Nghiên cứu cảnh tượng thành phố Lạc Dương của Bắc Ngụy.”

Truy binh đuổi bắt thích khách nhìn thấy thích khách bị thương chui vào thương lý có nhiều người qua đường nhất, trốn trong biển người bèn ra lệnh cho trưởng lý đóng bốn cửa lại, bắt rùa trong hũ.

Ai ngờ không mò được ba ba, ngược lại nhốt hai con phượng hoàng không thể giả được.

Vương Duyệt và Thanh Hà đã sớm ăn ý, quả nhiên đã thuê một chiếc xe ngựa đến đầu phố đón ngựa tre, đột nhiên một đám thị vệ thúc ngựa tới, vây chặt đầu phố, sắp xếp chướng ngại vật trên đường không nói mà còn đóng hết cửa lý lại.

Nhìn từ lệnh bài của thị vệ, bọn họ đều là người của phủ Đại tư mã, chẳng trách lại lớn lối như thế.

Thanh Hà còn ở bên trong, đưa nàng ra trước đã. Vương Duyệt đi qua lý luận với thị vệ, lấy ra lệnh bài của Thượng thư đài, muốn thị vệ dàn xếp một chút.

Vương Duyệt cũng không nói ra xuất thân lai lịch của mình, nhưng hắn đẹp mắt, lệnh bài của Thượng thư đài cũng có tác dụng, thái độ của thị vệ hòa hoãn hơn không ít: “Vốn phải dựa theo trình tự kiểm tra từng người, công tử có thể đi vào, đưa người và hàng hóa của công tử đi trước. Chúng ta đoán chừng phải lục soát đến hơn nửa đêm mới kết thúc công việc.”

Lần đầu tiên đi ra ngoài không dựa vào dòng họ Lang Gia Vương thị, mà là dựa vào công việc của mình để thông qua, Vương Duyệt thoáng có chút cảm giác thành tựu của đàn ông nuôi gia đình, hắn đánh xe ngựa đi vào thương lý tìm Thanh Hà.

Trên đường đã sắp xếp thành con rồng dài chờ kiểm tra, chen lấn tràn đầy, Vương Duyệt tìm một đường, tìm thẳng tới trước gian hàng ngựa tre cũng không thấy bóng Thanh Hà và Tuân Hoán đâu.

Vương Duyệt có loại linh cảm không tốt, đúng lúc này, một hồi tiếng xé gió giống như một loại ám khí, Vương Duyệt theo bản năng nghiêng người né qua, lại là một cây đũa trúc rơi trên mũi ủng.

Vương Duyệt ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tuân Hoán đứng phía sau bệ cửa sổ lầu hai của trà lâu đối diện, làm động tác im lặng với hắn, còn vẫy tay với hắn.

Tuân Hoán giỏi bắn cung, ném đũa cũng vô cùng chuẩn.

Vương Duyệt dừng xe ngựa lại rồi đi vào trà lâu, ở cửa ra vào đã nhìn thấy ngựa tre lớn mà Thanh Hà mua ở bên tường của đại đường lầu một, thứ này quá lớn, không tiện mang lên cầu thang.

Vương Duyệt bước nhanh lên phòng ở lầu hai, Thanh Hà mở cửa ra vẫy tay với hắn.

Vương Duyệt cảm thấy kỳ lạ, Tết lớn không đi chơi mà tự giam mình ở thương lý làm gì?

Vương Duyệt đi vào phòng. Ồ, còn rất náo nhiệt, có bốn người ngồi, Thanh Hà, Tuân Hoán, công chúa Hà Đông, cùng với một người phụ nữ trang điểm đậm, lưng hùm vai gấu.

Trực giác của Vương Duyệt cảm thấy nữ nhân này liên quan đến việc Thanh Hà bọn họ trốn ở trà lâu, hỏi: “Nàng ta là ai?”

Tuân Hoán nhiệt tình giới thiệu: “Nàng ta là nhũ mẫu của công chúa Hà Đông.”

Tôn Hội thực sự không chịu nổi nữa, gỡ vòng lông chồn trên cổ, để lộ yết hầu thô to, lớn tiếng nói ra: “Ta không phải là nhũ mẫu gì cả, ta là tiền phu của nàng ta!”

Thanh Hà và công chúa Hà Đông cùng nhau cúi đầu, quả thật thê thảm không nỡ nhìn.

Biểu cảm của Tuân Hoán và Vương Duyệt khá là đặc sắc, nhất là Hoán Nương, từ khi biết Thanh Hà, cuộc sống của nàng ấy không còn là tập võ đọc sách khô khan nữa, là muôn màu muôn vẻ rồi.

Hai chữ, k1ch thích!

Vú nuôi biến hóa nhanh chóng, trở thành tội phạm truy nã Tôn Hội, tiền thưởng mười vạn đồng!

Vương Duyệt lạnh mặt: “Ngươi thế mà lại hành thích Tề vương, thật sự là không biết lượng sức.”

Tôn Hội ôm bình trà ừng ực uống hết một mạch: “Không phải ta, ta không có, ta giết Tề vương làm gì? Oan có đầu, nợ có chủ. Người diệt cả nhà Tôn thị chính là Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh, vương gia chó này sợ Tôn gia chúng ta để lộ bí mật âm mưu ông ta liên hợp với tổ phụ Tôn Tú của ta giết đế hậu soán vị nên giết cả nhà ta diệt khẩu.”

“Ta vẫn luôn không bước ra khỏi phủ công chúa nửa bước, không tin ngươi hỏi công chúa Hà Đông đi, tối nay là lần đầu tiên ta đi ra ngoài, còn hóa thành dáng vẻ quỷ này!”

Mọi người nhìn công chúa Hà Đông.

Công chúa Hà Đông gật đầu: “Đúng vậy, Tôn Hội vẫn luôn rất ngoan, ở yên trong nhà không đi đâu. Ta thấy hắn ở trong nhà buồn bực đến hoảng, nghĩ Tết Nguyên Tiêu là buổi tối, thấy không sao nên nhân cơ hội dẫn hắn ra ngoài hít thở không khí. Hắn vẫn luôn đi theo bên cạnh ta xách túi —”

Công chúa Hà Đông chỉ vào một đống túi to nhỏ trong góc tường: “Đây đều là đồ ta mua dọc đường, hắn bận xách đồ, nào có thời gian ám sát. Hơn nữa, chút công phu mèo ba chân kia có thể ám sát được ai? Ngay cả ta cũng đánh không lại được!”

Tôn Hội thường xuyên bị công chúa Hà Đông đánh cho răng rụng đầy đất, cả Kinh Thành đều biết.

Công chúa Hà Đông không đáng tin, nhưng những lời này của nàng ta thì rất đáng tin.

Vương Duyệt nói: “Mặc dù không phải Tôn Hội động tay nhưng bây giờ bên ngoài đã thiết lập ba trạm kiểm soát, Tôn Hội là tội phạm truy nã, tuy rằng ăn mặc thành như vậy… rất khó nhận biết, chỉ sợ vạn nhất.”

Tôn Hội cam chịu: “Các ngươi đi trước đi, không cần phải để ý đến ta. Dù sao mạng ta cũng hèn, có thể lừa dối qua cửa thì qua, không qua được cũng không sao, cả nhà của ta đều đã chết rồi, ta sống —”

Bốp!

Công chúa Hà Đông đập qua: “Ngươi câm miệng cho ta! Ngươi muốn chết là chết à? Ngươi hỏi ta chưa? Ta không cho phép ngươi chết!”

Thanh Hà vội vàng kéo chị gái lại: “Đừng đánh nữa, đừng ồn ào, đây cũng không phải là lỗi của hắn, bây giờ nghĩ xem giải quyết vấn đề như thế nào, mọi người phải tỉnh táo.”

Công chúa Hà Đông cả giận nói: “Không phải là lỗi của hắn, vậy thì là lỗi của ta à?”

Thanh Hà thầm nghĩ, ta đã làm sai điều gì mà tỷ nổi giận với ta?

Tuân Hoán nói: “Ta có một cách, không phải chúng ta đã mua một con ngựa tre lớn sao? Ta thấy trong bụng ngựa tre trống rỗng, có thể giấu được một người. Vương Duyệt đã thuê xe ngựa, còn có lệnh bài của Thượng thư đài, thị vệ của Tề vương cũng không dám lục soát đồ của Thượng thư đài.”

Đó là một biện pháp không tệ.

Tôn Hội cũng cảm thấy được, nói: “Gần đây ta dưỡng thương đã gầy đi rất nhiều, hẳn là có thể vào trong đó được.”

Năm người xuống lầu, Tuân Hoán đang muốn mở cơ quan trên bụng ngựa ra thì bị Vương Duyệt ngăn lại.

Ngón tay của Vương Duyệt hướng về phía hai tấm trúc vểnh lên hình trăng khuyết dưới vó ngựa, ở trên đó có vết máu hình giọt nước.

Thanh Hà và Tuân Hoán ăn ý lùi lại, công chúa Hà Đông lại không chịu được sự k1ch thích, lớn tiếng thét to: “Có máu!”

Lần này hai bên đều lộ tẩy.

Một người nhảy ra từ trong bụng ngựa, tay hắn ta nắm mũi tên, mang theo mặt nạ nô lệ Côn Luân, đối mặt với năm người.

Tuân Hoán, Vương Duyệt, Thanh Hà và Tôn Hội đều đã nhiều lần trải qua sinh tử, khá là bình tĩnh, gặp nguy hiểm thì lùi lại theo phản xạ. Chỉ có năng lực ứng biến của công chúa Hà Đông quá kém, đứng ở tại chỗ, ngây ra như phỗng.

Người đeo mặt nạ nhân cơ hội kéo công chúa Hà Đông lại, gác kiếm trên cổ nàng ta: “Hai vị công chúa, Hoán Nương của Tuân gia, còn có kỳ lân tử của Lang Gia Vương thị, và vị này…”

Người đeo mặt nạ rõ ràng là rất quen thuộc đối với quý tộc hoàng thất, chỉ không nhận ra Tôn Hội mặc đồ nữ trang điểm đậm: “Dù sao đêm nay cũng phải đắc tội các vị, ta cần công chúa Hà Đông hỗ trợ thoát thân. Còn xin mấy vị ở phía trước dẫn đường, ra lệnh cho thị vệ của Tề vương chuẩn bị một con ngựa, toàn bộ lui ra, ta tự nhiên sẽ thả công chúa Hà Đông.”

Công chúa Hà Đông sợ đến run chân: “Cứu mạng! Các ngươi nhanh chóng làm theo lời hắn đi!”

Tôn Hội giận nói: “Nếu như ngươi dám động vào nàng ấy, ta sẽ giết ngươi!”

Thanh Hà nói: “Ngươi bắt cóc tỷ ấy thì chi bằng bắt cóc ta, ta nhỏ hơn tỷ ấy, nhẹ hơn tỷ ấy, dễ khống chế, ngươi đừng thấy tỷ tỷ ta thấp nhưng tỷ ấy béo lắm, eo thô đến mức cánh tay ngươi cũng không ôm được đúng không?”

“Tỷ tỷ ta ít nhất sáu mươi lăm ký đấy! Hai người các ngươi cưỡi trên một con ngựa, dù cho không đè sập con ngựa thì cũng sẽ ảnh hưởng đến tốc độ chạy, đổi thành ta thì khác, ta nhất định sẽ giúp ngươi thuận lợi chạy trốn thoát khỏi thị vệ.”

Công chúa Hà Đông di truyền vẻ đen và lùn của tiên Hoàng hậu Giả Nam Phong, béo là do nàng tự nghĩ ra, thật ra cũng không tính là quá béo, chỉ là khá tròn một chút. Dáng người thấp bé, chân lại ngắn nên có vẻ béo mà thôi.

Công chúa Hà Đông nghe xong quả thật không biết nên cảm kích Thanh Hà hay là nên mắng Thanh Hà.

Người đeo mặt nạ giống như rất có hứng thú với đề nghị của Thanh Hà, nhưng Vương Duyệt và Tuân Hoán cùng nhau nói: “Không được!”

Ai thân ai sơ, nhìn một cái là rõ ràng, Vương Duyệt và Tuân Hoán đều không muốn Thanh Hà mạo hiểm.

Vương Duyệt nói: “Nếu ngươi biết ta là kỳ lân tử của Lang Gia Vương thị thì nên hiểu rõ giá trị của ta, ngươi tới bắt cóc ta.”

Vương Duyệt vừa nói vừa kéo chặt tay Thanh Hà, chỉ sợ nàng sốt ruột cứu Hà Đông, chạy tới đổi lấy chị gái.

Tuân Hoán cũng nói: “Ngươi cũng nhận ra ta, ta đến đổi công chúa Hà Đông.”

Tuân Hoán và Vương Duyệt một trái một phải kẹp lấy Thanh Hà, Thanh Hà muốn đổi cũng không thể.

Người đeo mặt nạ nói ra: “Hai người các ngươi có thầy là Lưu Côn, đều là thiếu niên lợi hại, ta không dám cưỡng ép các ngươi, bây giờ ra ngoài làm theo lời ta nói, nếu không —”

Người đeo mặt nạ siết chặt kiếm trong tay: “Sẽ phải đắc tội với công chúa điện hạ rồi.”

“Khoan đã! Ta có cách giúp ngươi thoát thân! Xin ngươi giữ lời hứa, thả công chúa Hà Đông ra.” Tôn Hội vẫn luôn giữ im lặng đổ một bình trà nóng từ trên đầu xuống, sau đó dùng tay áo lau mạnh khuôn mặt, cuối cùng rửa sạch mặt.

Sau đó rút các loại đồ nữ trang quý báu như phượng trâm búi tóc, chuỗi ngọc, cầm lấy một cây đũa trong ống đũa, cài tóc tán loạn thành búi tóc.

Là một người đàn ông.

Lại là tội phạm truy nã có tên tuổi lẫy lừng trong Kinh Thành, Tôn Hội bị treo thưởng mười vạn đồng. Khuôn mặt này của Tôn Hội được dán trên hai trăm con đường phố lớn nhỏ trong thành Lạc Dương, không ai không biết.

Đám người nhất thời có chút ngơ ngác, không biết Tôn Hội muốn làm gì: Lúc này hiện ra nguyên hình, không chỉ không cứu được công chúa Hà Đông mà còn phải góp tính mạng của mình vào đấy!

Tôn Hội cũng ngu quá rồi nhỉ?

Nhân lúc đám người không biết rõ được cảm giác, Tôn Hội bỗng nhiên chạy ra bên ngoài, trốn tới trên đường cái, khắp nơi trên đường đều là cửa hàng đèn lồng và mặt nạ, Tôn Hội tiện tay cầm một cái mặt nạ nô lệ Côn Luân đeo lên mặt, một mạch chạy trốn điên cuồng, va chạm lung tung, bị bọn thị vệ của Tề vương đang kiểm tra người qua đường bao bọc vây quanh.

“Chính là hắn!”

“Thích khách mang mặt nạ nô lệ Côn Luân!”

“Mau tới đây! Phát hiện ra thích khách!”

Tôn Hội vừa trốn vừa gây tổn hại cho quán nhỏ bên đường, bọn thị vệ đuổi theo hơn một trăm bước mới chế phục được “thích khách”.

Lấy mặt nạ ra, bọn thị vệ giật mình, lại là một trận mừng như điên: Tội phạm truy nã Tôn Hội mười vạn đồng! Lần này lập công lại phát tài lớn rồi!

Trong trà lâu, khi bọn thị vệ truy kích “thích khách” thì không rảnh trông coi cửa lý, người đeo mặt nạ hết lòng giữ lời hứa, thả ngay công chúa Hà Đông ra rồi nhanh chân chạy mất, Thanh Hà đón được công chúa Hà Đông chưa tỉnh hồn.

Tuân Hoán cầm kiếm bảo vệ hai vị công chúa, Vương Duyệt chạy theo sau bọn thị vệ.

Đợi “thích khách” cuối cùng cũng bị đám thị vệ bắt được, lúc đang muốn áp giải Tôn Hội đến phủ Tề vương tranh công xin thưởng thì Vương Duyệt một lần nữa lấy lệnh bài ra, nói:

“Lệnh truy nã Tôn Hội là do Hình luật ti của Thượng thư đài chúng ta phát ra, cảm tạ các vị đã bắt được tội phạm truy nã Tôn Hội quy án, hiện tại các vị hãy áp giải Tôn Hội đến đại lao của Hình bộ, đợi ta kiểm tra rõ Tôn Hội, sau khi xác nhận không sai thì sẽ lập tức xin thưởng cho các vị, chín người các ngươi đều được mười vạn đồng!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.