Vương Duyệt nói Tề vương sẽ không soán vị — ít nhất là chắc chắn sẽ không trước khi giải quyết mối họa lớn trong lòng là Thành Đô vương, Thanh Hà tin hắn.
Nhưng mà, bất kỳ nhà ai bị hàng xóm đục lỗ vách tường cũng không thể an tâm đi ngủ được, dù cho người này là họ hàng nhà mình.
Giống như quý lý trứ danh mà Lang Gia Vương thị ở - Vĩnh Khang lý, đại gia tộc mấy trăm năm cùng nhau chống chọi bao nhiêu mưa gió, về tổng thể là đoàn kết hỗ trợ, nhưng mà giữa mỗi nhà vẫn có từng bức tường vây ngăn cách.
Nhà Vương Duyệt và Vương Nhung cũng cách nhau một bức tường, cho dù trái cây trong sân nhà Vương Nhung ngon nhưng Vương Duyệt cũng không thể đập vỡ tường đi hái quả được. Anh em ruột thịt còn tính toán với nhau chứ huống chi là người trong họ.
Bởi vì nhà là nơi riêng tư, nếu như tường bị phá thì con người ta sẽ mất đi cảm giác an toàn.
Cho nên, có lời cam kết của Vương Duyệt nhưng sự bất an trong lòng Thanh Hà vẫn như vậy.
Tề vương giống như một thanh kiếm sắc bén, trước kia thanh kiếm này gác lên cổ, sau khi có lời hứa hẹn của Vương Duyệt, thanh kiếm này đã di động lên trên mười trượng, rời khỏi cổ nhưng vẫn treo trên đỉnh đầu, Thanh Hà làm sao an tâm được?
Thanh Hà hồi cung, nhìn con đường lớn như thanh kiếm sắc bén đâm rách tường Tây Uyển rồi trải ra, trong lòng quả thật không dễ chịu.
Thanh Hà hiểu lập trường của mình và Vương Duyệt không giống nhau, nàng muốn “dè chừng” Vương Duyệt, không thể luôn ỷ lại vào hắn được.
Nàng đi “xuyên tường” đến phủ Đại tư mã, đi xem hành cung công chúa được xây vì nàng.
Tề vương không có lấy lệ với nàng, mảnh đất mà hôm qua nàng khoanh tròn, hôm nay Tề vương đã sai người đo đạc, chuẩn bị khai công.
Người phụ trách việc này không phải ai khác mà chính là Trường Sa vương Tư Mã Nghệ - em thứ mười hai của Hoàng đế Tư Mã Trung.
Trường Sa vương Tư Mã Nghệ còn trẻ, năm nay chỉ mới hai mươi bảy tuổi, xem như là tuổi trẻ tài cao, năm ngoái ông ta cũng có cơ hội tranh giành, thế nhưng Tề vương có được chiếu thư khâm định, hơn nữa binh lực lớn mạnh, Trường Sa vương chinh chiến một phen lại là trải đường cho Tề vương.
Sau này Tề vương giải tán những phiên vương Cần vương khác, chỉ để lại một mình Trường Sa vương ở Kinh Thành, mượn huyết thống của ông để ổn định hoàng thất.
Lúc vừa mới bắt đầu, Tề vương đối xử với Trường Sa vương cũng không tệ lắm. Ông ta có một Chủ bạc (*) tên là Vương Báo, đề nghị phân phát toàn bộ phiên vương đến đất phiên, Trường Sa vương biết được thì nổi trận lôi đình, nói với Tề vương là Vương Báo chia rẽ cốt nhục thiên gia, lòng dạ đáng chém.
*Chủ bạc (主薄): Tên một chức quan.
Tề vương không nói hai lời, hạ ngay lệnh chém Vương Báo — Tề vương có phong tước mượn hoàng việt, có thể gi3t chet bất kỳ quan viên nào, có quyền lực tiền trảm hậu tấu.
Vương Báo chết thảm, trước khi chết nói treo đầu của ta ở cổng phủ Đại tư mã, tương lai sẽ nhìn thấy Trường Sa vương Tư Mã Nghệ mang binh giết vào phủ Đại tư mã hại chết Tề vương, khi đó Tề vương sẽ biết lời ta nói là đúng.
Tề vương chú ý đến tình huynh đệ gia tộc như thế, Trường Sa vương tin tưởng thành ý của Tề vương, thế là mơ hồ giải tán quân đội bảy mươi nghìn người dưới tay, đưa vào quân đội của Tề vương.
Tề vương cứ như vậy mà mở rộng quân đội từ một trăm nghìn người thành hai trăm nghìn người, sau khi địa vị được củng cố thì phong Trường Sa vương làm Phiêu Kỵ Tướng quân.
Sau đó… không có sau đó nữa.
Trường Sa vương chỉ có cái danh Phiêu Kỵ Tướng quân nhưng không có bất kỳ binh quyền gì, cũng không có chức vụ thực quyền gì, cả ngày chơi bời lêu lổng, trở thành phiên vương nhàn tản. Tề vương thấy ông ta buồn chán, sắp rảnh đến mức đi gây chuyện thì dứt khoát giao nhiệm vụ xây sửa hành cung trong phủ Đại tư mã vì công chúa Thanh Hà cho Trường Sa vương làm.
Bàn về bối phận, Trường Sa vương là chú mười hai của Thanh Hà, trưởng bối xây nhà cho vãn bối, Trường Sa vương không phục, nhưng cũng bị ép bởi uy áp của Tề vương mà không thể làm gì, oán khí đầy bụng.
Thế nhưng cháu gái nhỏ Thanh Hà này còn tới nói lời châm chọc: “Thập nhị hoàng thúc? Vậy mà lại là ngài giám sát xây dựng hành cung của con? Ôi chao, ngài trăm công ngàn việc còn bớt thời gian làm những việc này, con thật sự không yên tâm.”
Bởi vì khác biệt lập trường với Vương Duyệt mà sinh ra khoảng cách, Thanh Hà quyết định lần này chỉ dựa vào mình, nàng động viên bản thân, lần trước nàng đã hạ độc chết ngụy đế Tư Mã Luân, lần này nếu như Tề vương giữ bổn phận thì thôi, nếu như vọng tưởng cướp ngôi bức thoái vị thì cũng đừng trách mình ra tay độc ác vô tình!
Lần trước, Thanh Hà châm ngòi ông cố ngoại Tôn Tú và ngụy đế Tư Mã Luân trở mặt thành thù nổi lên nội chiến, lần này, Thanh Hà làm nhiều quen tay, đặt mục tiêu lên Trường Sa vương.
Một lần thì lạ, hai lần thì quen, huống chi khơi dậy mâu thuẫn giữa Trường Sa vương và Tề vương đơn giản hơn nhiều so với Tôn Tú và Triệu vương Tư Mã Luân.
Thanh Hà biết rõ còn cố hỏi, cố ý khích tướng.
Trường Sa vương không được như ý trong lòng ứa ra lửa, mỗi một chữ của Thanh Hà đều đâm vào lòng tự trọng của ông ta, gì mà trăm công ngàn việc, ông đây vốn dĩ không có chuyện gì làm nên mới có thể xây hành cung cho con ranh nhà ngươi.
Có điều, Trường Sa vương biết kiềm chế, sẽ không phát cáu trước mặt Thanh Hà: “Ta không bận, bây giờ trời đông giá rét, bùn đất đều đông cứng rồi, phải đến đầu xuân mới có thể khởi công. Ta chỉ là dẫn người thăm dò địa hình, đo đạc đất đai, muốn xây xong hành cung thì nhanh nhất cũng phải một năm rưỡi, công chúa phải kiên nhẫn chờ đợi.”
Thanh Hà giả ngoan: “Vất vả cho thập nhị hoàng thúc rồi.”
Trường Sa vương bực mình, thế mà lại phải làm việc cho một đứa con gái nhỏ, ông ta nói: “Hoàng cung lớn như vậy, vì sao con phải xây một cái hành cung ở phủ Đại tư mã, cần gì chứ? Hoàng cung có nhiều cung điện như vậy còn chưa đủ cho con ở sao?”
Công chúa Hà Đông đã sớm dọn ra ngoài, hoàng cung to như vậy chỉ có ba chủ nhân là đế hậu và Thanh Hà.
Thanh Hà cười nói: “Đây không phải là vì thuận tiện sao, một con đường lớn nối liền phủ Đại tư mã và hoàng cung, con đi dạo lui tới dù sao cũng phải có mấy nơi nghỉ chân chứ. Con thích ở trong địa bàn của mình, như vậy sẽ tự tại hơn một chút.”
Trường Sa vương cảm thấy buồn cười: “Tường Tây Uyển đều đổ rồi, dù cho công chúa thân ở hoàng cung thì cũng sẽ không cảm thấy tự tại nhỉ?”
Thanh Hà chế giễu lại: “Bảy mươi nghìn binh sĩ của thập nhị hoàng thúc bị người ta chiếm đoạt, không phải cũng như thường mà dương dương tự đắc làm Phiêu Kỵ Tướng quân sao?”
“Ngươi làm càn!” Trường Sa vương cũng không nhịn được nữa: “Đừng tưởng rằng ngươi là công chúa là có thể bất kính với ta, mở miệng châm chọc.”
Thanh Hà lấy đạo của người trả lại cho người, nói: “Đừng tưởng rằng ông là phiên vương thì có thể bất kính với bản công chúa, mở miệng châm chọc.”
Hai chú cháu trợn mắt nhìn nhau, một lúc lâu, đồng thời cất tiếng cười to.
Người không được như ý đối diện với người không được như ý. Thanh Hà thẳng thắn như thế khiến Trường Sa vương thấy hứng thú tức thì: “Con đến tìm ta không phải vì đốc thúc ta xây dựng hành cung đúng không?”
Thanh Hà lên tiếng thăm dò: “Có người nói với con, Tề vương làm thông vách tường phủ Đại tư mã và hoàng cung là vì gia tộc và sự hòa thuận, trong ngươi có ta trong ta có ngươi, muốn con đừng nghĩ nhiều.”
“Nhưng mà, nói đến quan hệ huyết thống thân thích, đương nhiên là thập nhị hoàng thúc ngài gần gũi nhà tụi con hơn. Ngài là hoàng thúc ruột của con, Tề vương chỉ là một người thúc thúc trong tộc vẫn chưa hết ngũ phục (*). Phủ Đại tư mã này nên là thập nhị hoàng thúc chuyển vào mới đúng.”
(*)“Ngũ phục” (五服) tức là những người cùng tông tộc, theo thế thứ mà mặc tang phục, chia ra 5 hạng: Đại tang, Tư thôi (còn gọi là Cơ niên),Đại công, Tiểu công và Ti ma.
“Suỵt.” Trường Sa vương nhìn Đông nhìn Tây, chỉ sợ có người nghe lén: “Con nhỏ giọng một chút, Tề vương sẽ không động vào con nhưng hắn sẽ động vào ta. Hôm nay coi như con chưa nói gì, con đi đi.”
Năm đó Tôn Tú cũng từ chối mình như vậy, nhưng sau này…
Thanh Hà không vội, bởi vì Vương Duyệt từng nói, Tề vương muốn đối phó với Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh, trước lúc đó hoàng thất sẽ an toàn.
Thanh Hà ăn vạ không chịu đi: “Nơi này là hành cung của con, con không đi.”
Trường Sa vương nói: “Con không đi thì ta đi.” Ta còn trẻ, ta còn muốn sống thêm mấy năm nữa.
Thanh Hà nói: “Ngày Cần Vương hôm ấy, đúng lúc là sinh thần mười hai tuổi của con, thập nhị hoàng thúc có biết hôm đó cung Trường Lạc đã xảy ra chuyện gì không?”
Ngày đó Trường Sa vương chiến đấu trên đường phố, Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh vội vàng tiêu diệt cả nhà Tôn Tú, Tề vương Tư Mã Quýnh giết vào hoàng cung, đồng thời gi3t chet cả nhà ngụy đế Tư Mã Luân — cả nhà Tư Mã Luân đều có mặt tại tiệc sinh thần của Thanh Hà.
Tiệc sinh thần đó chỉ có ba người còn sống, công chúa Hà Đông, công chúa Thanh Hà, sứ giả Nam Hung Nô Lưu Diệu. Một sứ giả ngoại quốc khác, sứ giả nước Cao Ly khi chạy trốn đã ngã sấp vào màn che bị cháy, bị thiêu chết trong cung Trường Lạc.
Sau khi bức thoái vị thì Lưu Diệc rời đi, công chúa Hà Đông và Thanh Hà vẫn luôn im miệng không nói sự việc vào ngày sinh thần, cho nên, chuyện Thanh Hà hạ độc chết ngụy đế Tư Mã Luân, Tề vương và Trường Sa vương không biết rõ tình hình.
Lúc cả nhà Tư Mã Luân bị tiêu diệt, đám người ngụy Hoàng hậu và ngụy Thái tử đều mắng to Thanh Hà hạ độc chết ngụy đế, bị binh sĩ giám trảm nghe được, lan truyền khắp nơi, nhất thời lưu truyền sôi sục trên triều chính, Thanh Hà có tiếng xấu.
Hoàng hậu Dương Hiến Dung trách cứ đây là lời đồn hãm hại công chúa Thanh Hà, tuyệt đối không có việc này. Ngày đó quả thật ngụy đế trúng độc nhưng cũng không phải do Thanh Hà hạ độc mà là nhà ngụy đế nổi lên nội chiến, ngụy Thái tử và Tế Dương vương vì tranh đoạt hoàng vị, Tế Dương vương hạ độc vào rượu giết cha, vu oan cho Thái tử, người một nhà vu cáo lẫn nhau, đám người Thanh Hà mới có cơ hội trốn được.
Dương Hiến Dung khóc như mưa: “... Thanh Hà nhà ta thật là đáng thương, sinh thần hôm đó gặp phải tai bay vạ gió này, sau này còn bị đồn, một đứa trẻ mười hai tuổi như nó, nhỏ bé đáng thương lại bất lực, hiểu được cái gì là độc chứ? Nó bị dọa cho phát sợ, hơn hai mươi ngày sau đó một mực ở nhà Kỷ Khâu Tử phu nhân trong Vĩnh Khang lý, không dám vào cung, mãi cho đến hết năm cũ ta mới đón nó về. Xin Tề vương nhìn rõ mọi việc, trả lại trong sạch cho nữ nhi của ta.”
Phụ nữ càng xinh đẹp thì càng giỏi lừa tình.
Tề vương nghe xong thì tỏa ra ý trìu mến, hạ lệnh cấm ngôn tức thì, không cho phép đồn đãi hãm hại công chúa. Dưới sự thống trị cứng rắn của Tề vương, “lời đồn” nhanh chóng biến mất. Lời giải thích chính thức là ngụy đế bị con trai của mình là Tế Dương vương hạ độc chết, không phải do Thanh Hà làm.
Thanh Hà biết muốn bắt sói thì đừng tiếc trẻ nhỏ, muốn thành lập quan hệ tín nhiệm với người nào đó thì phương pháp tốt nhất là chia sẻ một bí mật lớn. Tiết lộ bí mật kinh khủng của mình cho Trường Sa vương biết, việc này sẽ khiến Trường Sa vương tin tưởng vào thành ý hợp tác của nàng.
Thanh Hà muốn dùng Trường Sa vương để ngăn cản Tề vương.
Mặc dù bảy mươi nghìn binh sĩ của Trường Sa vương đã bị Tề vương giải tán chiếm đoạt, nhưng mà, nếu như Trường Sa vương có cơ hội thì không hẳn là không thể cắn lại Tề vương.
Quả nhiên, Trường Sa vương dừng bước, hỏi: “Ngày đó đã xảy ra chuyện gì?”
Sẽ không phải thật sự là nha đầu ngươi hạ độc chết ngụy đế Tư Mã Luân chứ?
Thanh Hà chỉ vào chiếu ấm: “Thập nhị hoàng thúc đừng vội, ngồi xuống nghe con chậm rãi kể lại — dù sao ngài cũng không có gì để làm, không phải sao?”
Con nhóc này quả thật đã mở cái miệng như ong bắp cày, vừa mở ra là đốt người ta!
Trường Sa vương lại tức giận, nhưng càng tò mò hơn, đành phải tức giận gầm thét ngồi trên chiếu ấm: “Nói đi, đừng thừa nước đục thả câu.”
Thanh Hà nói: “Chuyện là như thế này, ngày đó —”
“Công chúa Hà Đông! Người không thể xông thẳng vào như vậy được! Bên trong —” Một giọng nói cắt ngang lời Thanh Hà.
Một tiếng cót két, công chúa Hà Đông đẩy cửa vào, đằng sau là một đám thị vệ phủ Đại tư mã hoảng hốt thất thố đi theo.
Trường Sa vương vừa thấy công chúa Hà Đông là lạnh mặt tức thì.
Công chúa Hà Đông kế thừa vẻ đen và thấp của tiên Hoàng hậu Giả Nam Phong, ngay cả tướng mạo cũng rất giống mẫu thân, Trường Sa vương thấy nàng ta giống như nhìn thấy Giả Nam Phong, lập tức hận thù cuồn cuộn.
Vì sao? Bởi vì thời kỳ Giả Nam Phong cầm quyền cũng chơi trò mượn đao giết người, hại chết anh ruột của Trường Sa vương là Sở vương Tư Mã Vĩ — hai anh em bọn họ đều do Thẩm Mỹ nhân sinh ra.
Lúc ấy Giả Nam Phong và kẻ thù chính trị Tư Mã Lượng cùng với Vệ Quán không đội trời chung, Giả Nam Phong giao thánh chỉ diệt trừ gian thần cho Sở vương Tư Mã Vĩ, Tư Mã Vĩ dựa theo yêu cầu trừ gian trên thánh chỉ mà diệt môn hai nhà Tư Mã Lượng và Vệ Quán.
Thế nhưng, sau khi Tư Mã Vĩ hoàn thành nhiệm vụ trên thánh chỉ thì Giả Nam Phong phái người vây công Sở vương Tư Mã Vĩ, nói ông mưu đồ làm loạn, tru sát tôn thất đại thần.
Sở vương Tư Mã Vĩ lấy ra thánh chỉ tự mình phân rõ, nói là làm theo phong chỉ, nhưng Giả Nam Phong nói thánh chỉ là giả, là Sở vương ngụy tạo.
Sở vương hết đường chối cãi, bị chém đầu.
Năm đó Trường Sa vương Tư Mã Nghệ mới mười lăm tuổi, ông tin tưởng anh trai, cảm thấy chắc chắn thánh chỉ là thật, nhưng thời điểm đó lời nói không có trọng lượng, không có ai nghe ông, Tư Mã Nghệ đành phải trơ mắt nhìn anh trai bị oan uất ức, chết trong tay Hoàng hậu Giả Nam Phong.
Tư Mã Nghệ ghét tiên Hoàng hậu Giả Nam Phong, giận cá chém thớt, đương nhiên ông cũng ghét con gái ruột của Giả Nam Phong là công chúa Hà Đông, mà gương mặt này còn tương tự như vậy, Tư Mã Nghệ vừa thấy đã phát chán, không đội trời chung.
Thấy công chúa Hà Đông hùng hổ xông tới, Trường Sa Vương Tư Mã Nghệ cũng không nghe Thanh Hà nói tỉ mỉ nữa, hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.
Công chúa Hà Đông một lần nữa cắt ngang kế hoạch của Thanh Hà.
Thanh Hà quả thật muốn quỳ lạy chị mình: “Tỷ tới làm gì?”
Công chúa Hà Đông thấp giọng nói ra: “Từ khi Tôn Hội đến Giang Nam tránh đầu sóng ngọn gió mỗi tháng đều sẽ nhờ gửi một bức thư báo bình an cho ta, nhưng thư của tháng này vẫn chưa tới, ta lo hắn xảy ra chuyện, ngươi nhanh đi tìm Vương Duyệt nghe ngóng tin tức của Tôn Hội đi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]