Editor: Xoài
Beta: Hoàng Lan
Hoàng đế ngốc nói một câu làm người ta kinh ngạc.
Tình cảnh từ khắc nghiệt trở nên xấu hổ trong tích tắc. Tề vương thật sự đã tự bê đá đập chân mình, ông ta nói xin Hoàng thượng trách phạt mình, chỉ là nói thôi, bình thường phản ứng của Hoàng đế nên là “Không phải là lỗi của ái khanh, ái khách chớ tự trách” vân vân, dễ cho Tề vương bậc thang đi xuống.
Vậy thì vấn đề tới rồi, mặc dù Hoàng đế ngốc nhưng cũng miệng vàng lời ngọc, Tề vương nói muốn trừng phạt, Hoàng đế nói Tề vương nói rất đúng, chuẩn tấu. Nhất định phải áp dụng hình phạt với Tề vương.
Phạt thế nào đây?
May mà Vương Duyệt phản ứng nhanh, đứng ra hòa giải, nói: “Hoàng thượng, phạt bổng lộc nửa năm của Tề vương có được không?”
Dù sao đám quan chức triều đình cũng không sống dựa vào bổng lộc, phạt bổng lộc là hình phạt nhẹ nhất, không khác nhiều với phạt ba chén rượu.
Nhưng mà Hoàng đế ngốc nghe không hiểu, tưởng là phát bổng lộc cho Tề vương, nghĩ thầm Kê Hầu trung luôn nói với mình, phải nghe lời Tề vương, tốt với Tề vương, thỏa mãn yêu cầu của Tề vương, mình chính là Hoàng đế tốt, thế là ông nói ra:
“Không được, nửa năm ít quá, vậy thì một năm đi.”
Hoàng đế ngốc còn tưởng rằng phạt bổng lộc là chuyện tốt lành gì đấy.
Bầu không khí càng thêm lúng túng, Tề vương nhìn thấy khuôn mặt ngu xuẩn này của Hoàng đế ngốc thì nhớ lại lời thề tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tan-dep-den-nhu-vay-doi-nu-thanh-phuong/2340981/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.