Editor: Dứa
Beta: Hoàng Lan
Vương Duyệt nói: “Nếu đã là chuyện riêng của Tư Mã gia, vì sao hai lần cứu giá ngài đều có mặt ở Lạc Dương?”
Lưu Diệu bị vả mặt ngay tại chỗ, nhất thời cứng họng không trả lời được: Ta tới chỉ vì Dương Hiến Dung, Tư Mã gia chết bao nhiêu người không liên quan gì đến ta.
Lưu Diệu nói: “Tiểu tử ngươi đừng quá kiêu ngạo, Thành Đô vương đã làm uổng phí cái danh hão hiền lành nhân đức, thực ra, trời sinh bạc tình ——”
Lưu Diệu chỉ vào đầu của anh em Lục Cơ Lục Vân trên cột cờ: “Nhảy múa cùng sói già, cẩn thận bị sói ăn luôn, ngươi mau chóng tìm cơ hội thoát thân đi, nếu không Tào Thục sẽ khóc chết mất.”
Lưu Diệu trở về thực thi mệnh lệnh, Vương Duyệt quay lại doanh trướng, hắn cũng cảm thấy tiếp tục ở lại nơi này của Thành Đô vương rất nguy hiểm, hơn nữa còn không giúp được gì, lời cảnh cáo của Lưu Diệu là đúng.
Vương Duyệt nghĩ ra một cách, hắn đi cầu kiến Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh, Tư Mã Dĩnh giả say không gặp hắn, còn sai phụ tá truyền lời: “Thế tử cứ yên tâm chờ tin tức trong doanh trại.”
Thành Đô vương sợ Vương Duyệt đề nghị rời khỏi nơi này, tới thành Lạc Dương tìm mẹ.
Vương Duyệt nói: “Ta có một cách không cần chiến đấu cũng tự thắng, nhờ ngài chuyển lời đến Thành Đô vương.”
Thành Đô vương cảm thấy hứng thú, cho Vương Duyệt vào ngay lập tức.
Thành Đô vương: “Hiền chất có diệu kế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tan-dep-den-nhu-vay-doi-nu-thanh-phuong/2340952/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.