Editor: Dứa
Beta: Hoàng Lan
Dưới bài ca múa của một trăm hai mươi Vãn Lang, Kê Hầu trung được an táng, chôn cất cùng cha Kê Khang trong phần mộ tổ tiên nhà mình.
Sau lễ tang, Vương Duyệt sức cùng lực kiệt, vừa buồn lại đau đớn, ngất xỉu trên mặt đất, được khiêng trở về Vĩnh Khang lý.
Trong lúc nửa mộng nửa tỉnh, Vương Duyệt nghe thấy bên mép giường có hai người đang thì thầm “… Mẹ nói không cần lo lắng, mặc dù Tây Đài hạ lệnh phế bỏ hậu vị của bà nhưng Tây Đài ở cách xa Trường An, Hà Gian vương lấy danh nghĩa của thiên tử ra lệnh cho thiên hạ, phát ra chiếu thư phế hậu, nhốt bà ở thành Kim Dung, nhưng lại ngoài tầm tay với, không động được đến bà. Người trông giữ cũng gần như là người trong nhà, chúng ta đều có thể vào thành Kim Dung thăm hỏi mẹ, lần phế hậu này, chỉ là một cuộc dạo chơi về hình thức mà thôi. Mẹ nói phu nhân hãy chăm sóc tốt cho Vương Duyệt, chớ có lo lắng cho bà.”
Đây là giọng nói của Thanh Hà, trong trận chiến sinh tử ở Ổ Bảo, hắn đã từng tưởng tượng ra vô số lần “Ta ở thành Lạc Dương chờ huynh”, cuối cùng vẫn còn sống để gặp nàng, nhưng mà ta không thể cứu Hoàng đế ra…
Dường như hồn phách của Vương Duyệt vẫn chưa quay về thân thể, ngón tay cũng không cử động được, nhưng trong đầu lại đang suy nghĩ: Đây là lần thứ ba Hoàng hậu bị phế bỏ.
Tào Thục nói: “Đợi thân thể Vương Duyệt tốt hơn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tan-dep-den-nhu-vay-doi-nu-thanh-phuong/2340930/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.