Editor: Dứa
Beta: Hoàng Lan
Người cuối cùng trong số Trúc lâm thất hiền đã qua đời.
Bảy người này là những nhân vật mang tính biểu tượng của thời đại, Vương Nhung vừa đi, người dân thành Lạc Dương, thậm chí là toàn bộ Đại Tấn đều cảm giác được một thời đại đã kết thúc.
Sẽ không còn cảnh tượng nổi tiếng lo4 thể cười to chạy như điên trong rừng trúc, những câu thơ tự do phóng khoáng cũng sẽ không được tái hiện nữa.
Vương Nhung là hàng xóm của Vương Duyệt, người vợ già của ông đã đến Giang Nam Kiến Nghiệp, dưới gối lại không con, Vương Duyệt và Tào Thục tổ chức tang lễ cho Vương Nhung.
Ngựa xe tiến vào Vĩnh Khang lý phúng viếng xếp hàng dài từ đầu phố đến cổng, tiếng khóc rung trời.
Vương Duyệt mặc tang phục, toàn bộ quá trình hắn không rơi một giọt nước mắt, những người khác đều đang khóc, còn hắn lại ôm một chiếc Nguyễn cầm(*) gảy đàn…
(*): Một loại nhạc cụ cổ.
Loại nhạc cụ gảy bốn dây có bụng tròn và cổ dài này nổi tiếng do Nguyễn Tịch và Nguyễn Hàm, hai trong số bảy nhà hiền triết tại rừng trúc thường xuyên đàn tấu. Mọi người dứt khoát gọi loại nhạc cụ này là “Nguyễn”, dùng dòng họ của huynh đệ Nguyễn gia đặt tên cho nó.
Vương Duyệt đàn Nguyễn Cầm, lúc thì ưu thương, lúc lại vui vẻ, có đôi khi còn tự sáng tạo ra những bài hát của riêng mình để phối hợp với tiết tấu lên xuống của tiếng khóc bên người, tựa như vừa ca hát vừa phối nhạc, khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tan-dep-den-nhu-vay-doi-nu-thanh-phuong/2340925/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.