Editor: Na 
Beta: Hoàng Lan 
Lại nói đến lầu Thương Lãng ở Tiền Đường Quan, sau khi buổi tụ họp tao nhã của Vương Duyệt và các công tử kết thúc, mọi người về dịch quán, ban đêm gió lạnh, các cô gái đều về nhà, Vương Duyệt không cần khoe áo vải thô trên người nữa, xe bò lại chậm rì rì, vì thế đổi thành cưỡi ngựa. 
Người lái xe bò dùng xiên gỗ gẩy hoa tươi xuống rồi rửa sạch buồng xe, từng đóa hoa lăn xuống đất và bị giẫm đạp trong vũng nước bùn. 
Vương Duyệt đang muốn lên ngựa, một bó hồng nguyệt quý từ trong đống hoa tươi lăn đến bên chân hắn. 
Thư đồng vội nhặt bó hồng nguyệt quý lên rồi định ném sang ven đường. 
Trong khoảnh khắc bó hồng nguyệt quý và Vương Duyệt giao nhau, khóe mắt hắn chạm phải chiếc khăn tay quấn bên ngoài bó hồng nguyệt quý. 
“Khoan đã.” Vương Duyệt nói, “Đưa hoa cho ta.” 
Mượn ánh trăng sáng rõ, Vương Duyệt nhìn chiếc khăn quấn bên ngoài bó hoa từ trên xuống dưới, cùng với cảm nhận về chất liệu vải truyền tới từ đầu ngón tay, chắc là được dệt từ sợi đay, cái khăn này rất giống khăn tắm kỳ lưng nhà bọn họ. 
Nhìn vật nhớ người, Vương Duyệt nghĩ ngay đến Thanh Hà đã từng chà lưng cho hắn và còn giấu khăn kỳ lưng đi. 
Thành Lạc Dương bị phá, Đại Tấn mất nước, hắn vội vàng cứu nàng ra, ngay cả thanh kiếm Khanh Khanh tự tay đúc cũng không kịp mang theo, chỉ có chiếc khăn kỳ lưng vẫn luôn được cất kỹ bên người là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tan-dep-den-nhu-vay-doi-nu-thanh-phuong/2340843/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.