Khắp Giang Nam đều là khung cảnh vạn vật sống lại, phồn thịnh hân hoan, văn hóa và kinh tế đều tăng trưởng một cách bùng nổ.
Sau khi Thái Tử, Vương Duyệt và sứ đoàn Trung Nguyên đi thuyền tới Giang Bắc, cảm giác ngay nơi này khác với Giang Nam.
Mạn phía bắc Trường Giang là một khu vực khắp nơi đều là dân lưu lạc, không có ai quản lý, dân lưu lạc ở đây khác với dân chúng Trung Nguyên di dân tới Giang Nam chủ yếu tính bằng gia đình, gia tộc.
Dân lưu lạc Giang Bắc đa số là những đàn ông trẻ và trung tuổi không có bất kỳ tài sản nào, lúc chạy nạn, người nhà của bọn họ gồm người già, phụ nữ và trẻ em hoặc là bị thất lạc, hoặc bị bỏ rơi, bị bán, thậm chí bị ăn thịt, cuối cùng những người có thể sống sót đi đến Giang Bắc, cơ bản đều là thanh niên trai tráng.
Mỗi một thời đại, mỗi một tai họa, dù là chiến tranh hay thảm họa tự nhiên thì trên đường chạy nạn luôn là luật rừng tàn khốc, kẻ yếu sẽ bị đào thải, kẻ mạnh sinh tồn. Con người sa đọa đến mức bị ép buộc thực hiện những quy tắc của súc vật, cuối cùng người sống sót trên cơ bản đều là những nam thanh niên mạnh khỏe cường tráng và tàn nhẫn.
Cho dù là thời đại nào hay khu vực nào cũng không có ngoại lệ. Ở các thời đại khác nhau, khu vực khác nhau, dưới bối cảnh văn hóa khác nhau thì vẫn diễn ra những bi kịch chiến tranh giống nhau.
Mà những người dân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tan-dep-den-nhu-vay-doi-nu-thanh-phuong/2340778/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.