Vương Duyệt đỡ cha Vương Đạo, giẫm lên những mảnh vỡ của cây trâm bạch ngọc, đi lướt qua Thanh Hà, không quay đầu lại. 
Si Giám nói: "Đa tạ công chúa thâm minh đại nghĩa, lấy đại cục làm trọng." 
Biết rõ chỉ là đang diễn kịch, nhưng cả người Thanh Hà phát run, đau lòng không chịu được, giống như Vương Duyệt thực sự rời bỏ nàng vậy. Thanh Hà thẫn thờ đọc thoại: "Chúc mừng Si thượng thư gửi gắm đúng minh chủ, từ thủ lĩnh dân lưu lạc thành Thượng thư, từ nay một bước lên trời." 
Si Giám đưa người đi tiếp nhận Thượng thư đài. 
Tất cả đều là liên hoàn kế mà mấy người Vương Duyệt nghĩ ra. Thực ra bọn họ có thể trực tiếp nói Si Giám dẫn một trăm nghìn binh đến thành Kiến Khang, tiêu diệt hoặc khống chế hai vạn Trung lĩnh quân của Vương Ưng. Nhưng làm như vậy tương đương với việc trực tiếp tuyên chiến với Vương Đôn. Một khi hai quân ở Giang Nam khai chiến, chính sách khôi khục nguyên khí mà Vương Đạo khổ tâm làm bao nhiêu năm nay sẽ bị hủy hoại trong chốc lát. 
Nếu Giang Nam trở thành vùng Trung Nguyên xương trắng phơi đầy đồng thứ hai, thì tất cả có ý nghĩa gì nữa? 
Vì vậy, Thanh Hà Vương Duyệt cần một lý do, để Si Giám mang một trăm nghìn binh đến thành Kiến Khang quang minh chính đại mà không gây bất cứ xung đột gì. 
Khả năng duy nhất là Si Giám nhận được sự đồng ý của Vương Đôn. 
Nhưng Vương Đôn không ngu ngốc. Làm sao ông ta có thể để Xi Giám, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tan-dep-den-nhu-vay-doi-nu-thanh-phuong/2340731/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.