Chương trước
Chương sau
Editor: Meoxauxi
Thái hậu Dương Hiến Dung giao phó đường lui đã chuẩn bị tốt cho Thanh Hà xong nói: "Kim Dung thành cái gì cũng không thiếu, không cần nhớ mong, đối với ta cùng thái thượng hoàng mà nói, hoàng cung cùng Kim Dung thành không có gì khác nhau. Con nhanh hồi cung, hôm nay còn phải nghênh đón người nhà tân đế tiến cung, đừng để mất lễ tiết. Về sau, chính là tân quân "chiếu cố" ngươi."
Đơn giản nói vài lời xong, Dương Hiến Dung nắm tay trượng phu ngốc, chỉ vào cổng lớn Kim Dung thành nói: "Chúng ta chơi trốn tìm, điện hạ trước tìm một chỗ trốn đi, ta đi tìm điện hạ."
"Nơi này ta chưa bao giờ tới, nhất định chơi rất vui." Thái thượng hoàng Tư Mã Trung hoan hô nhảy nhót, chạy về phía cổng Kim Dung thành, giống như nhớ lại cái gì, bỗng dưng dừng lại, xoay người, hướng tới Thanh Hà vẫy tay, "Nữ nhi ngoan, chúng ta cùng nhau trốn đi, xem ai bị nương ngươi tìm được."
Thanh Hà chớp chớp mắt, bức lui lệ ý, dỗ dành phụ thân giống như dỗ đứa bé, "Ta không chơi, ta còn muốn nghe Kê tiến sĩ giảng bài, đi muộn sẽ bị phạt chép sách."
Thái thượng hoàng tức giận đến dậm chân, "Ngươi trước kia mỗi ngày cùng ta chơi, càng lớn càng không đáng yêu."
Phụ thân rốt cuộc vẫn yêu thương nàng, vừa mới oán giận một câu, lại nói: "Ngươi nói với Kê tiến sĩ, nếu hắn dám phạt ngươi chép sách, ta liền bãi chức quan của hắn."
Thanh Hà vừa cảm động, vừa chua xót.
Phụ thân ngốc cùng Thanh Hà chơi đến bảy tuổi, hai người là bạn tốt nhất của nhau.
Thanh Hà hậu tri hậu giác, tới tám tuổi mới phát hiện phụ thân mình cùng phụ thân nhà người khác không giống nhau, từ đó không chơi cùng phụ thân nữa.
Chỉ có mẫu thân Dương Hiến Dung vẫn luôn cùng phụ thân ngốc chơi đùa, bất cứ trò chơi trẻ con ấu trĩ nào cũng đều chơi không nề hà.
Dương Hiến Dung thấy Thanh Hà khó xử, dứt khoát chính mình đi trước tiến vào Kim Dung thành, đứng ở sau cột trụ hành lang, "Bệ hạ, mau tới tìm ta."
Thái thượng hoàng vĩnh viễn tâm tính trẻ con, nghe vậy lực chú ý lập tức dời đi, không hề cùng Thanh Hà lý luận, chạy đi tìm thê tử, một phen kéo lấy váy của Dương Hiến Dung, "Tìm được rồi! Tìm được rồi! Đến phiên ta."
Thái Thượng Hoàng chạy vào trong thành, Dương Hiến Dung không quay đầu lại xem nữ nhi một lần cuối, lập tức đi theo trượng phu bước vào lâu đài, "Bệ hạ trốn xong chưa? Ta tới tìm."
Thái thượng hoàng bỗng dưng từ cửa nhảy ra, "Ha, dọa ngươi nhảy dựng!"
Cổng thành sơn dầu trẩu màu nâu ầm ầm đóng lại, ngăn cách tầm mắt của Thanh Hà.
Tuy nhìn không thấy cha mẹ, nhưng có thể nghe được tiếng cha mẹ cười đùa, Thanh Hà luyến tiếc rời đi.
Phan mỹ nhân từ trên mặt đất nhặt mũ sa đỏ mà Thái Thượng Hoàng ném xuống, đội lên cho nàng, "Công chúa, cần phải trở về."
Phải về cung nghênh đón gia đình tân quân, về sau sinh hoạt còn phải phụ thuộc vào người ta.
Trở lại hoàng cung, Thanh Hà đem nửa miếng ngọc bội bằng bạc mà mẫu thân giao cho lấy ra nhìn kỹ.
Ngọc bội hình nửa cái đầu sói, tạo hình phong cách tục tằng.
Ngọc bội thoạt nhìn thực "Bẩn", rõ ràng là thời điểm tinh luyện ở mỏ bạc không thuần, chứa quá nhiều tạp chất, là loại bạc hạ phẩm.
Loại bạc này ở Lạc Dương nếu đổi tiền đồng, giá trị ít nhất bị giảm ba phần. Trong cung cung tì thấp kém nhất cũng sẽ không dùng loại bạc hạ phẩm này làm trang sức, miễn cho làm trò cười cho thiên hạ.
Vì sao mẫu thân sẽ đem loại ngọc bội thủ công thô lậu, không lên được mặt bàn này coi như bùa cứu mạng tặng cho ta?
Ai cầm một nửa kia?
Nếu người nọ xuất hiện, ta nhất định phải cùng hắn đi sao?
Ta đi rồi, về sau còn có thể nhìn thấy Vương Duyệt sao?
Thanh Hà ẩn ẩn cảm thấy tâm loạn như ma, tại gia yến buổi trưa của hoàng thất miễn cưỡng cười vui, kính rượu đế hậu. . Được copy tại [ ТRUМTRU YEN. mE ]
Gia yến diễn ra được một nửa, một con chim trĩ năm màu với cái đuôi dài ước chừng năm trượng được nuôi dưỡng ở Hoa Lâm viên của hoàng cung không biết vì sao bay đến Trường Nhạc Cung, đậu ngay trên đầu nhạc kỹ gảy đàn không hầu.
Nhạc kĩ sợ tới mức dùng ống tay áo xua đuổi chim trĩ, không cẩn thận đẩy ngac một người rất cao dựng đàn không hầu.
Đàn Không hầu nện vào ở người nhạc kỹ thổi kèn và nhạc kỹ tấu nguyệt cầm ở bên cạnh, một loạt tiếng kinh hô vang lên, khung cảnh thoáng chốc hỗn loạn.
Kiến Thủy đế Tư Mã Luân tức khắc không vui, trên mắt trái của hắn có một bướu thịt màu đen, khi còn nhỏ chỉ là một nốt ruồi đen, theo tuổi càng cao, nốt ruồi đen càng lúc càng lớn, càng ngày càng to, trở thành bướu thịt to cỡ hạt đậu đen, mỗi khi hắn tức giận, bướu thịt liền sẽ không tự chủ được giật giật.
Khung cảnh vui mừng nháy mắt biến thành màn kịch khôi hài.
Cung nhân vội vàng đi bắt chim trĩ năm màu, nhưng chim trĩ lại bay lên, lượn vài vòng ở Trường Nhạc Cung, cuối cùng từ cửa lớn bay đi.
Tư Mã Luân giận dữ, hạt đậu đen trên mắt giật nảy liên tục, nhóm nhạc kĩ run lẩy bẩy quỳ gối trên mặt đất hỗn độn, chờ bị xử trí.
Thanh Hà nhặt một chiếc lông chim trĩ năm màu từ trên mặt đất lên, tay phải bưng chén rượu, lớn tiếng khen: "Phượng hoàng vu phi, hội hội kỳ vũ. Vi quân sứ mệnh, mi vu thiên tử (Đại ý: Phượng hoàng tung bay, vỗ cánh phần phật, vì sứ mệnh quân chủ, hót tặng cho thiên tử). Hôm nay Hoàng Thượng đăng cơ, hoàng cung đại yến, "tiêu thiều cửu thành, phượng hoàng lai nghi"**, đây là trời giáng điềm lành, điềm lành to lớn a, hữu phượng lai nghi, thiên hạ an bình."
[**Chú thích: Trong Kinh Thư ở thiên Ích Tắc có đoạn: Tiêu thiều cửu thành, phụng hoàng lai nghi (簫 韶 九 成 鳳 凰 來 儀): sáo thổi khúc tiêu thiều cửu thành, chim phụng hoàng tụ tập đến nghiêm trang. Tiêu thiều là một nhạc khí và là tên một nhạc chương của vua Thuấn. Nhạc chương này có 9 lần thay đổi tiết tấu, mỗi tiết tấu gọi là một thành, do vậy nên còn gọi là cửu thành, đây là một loại lễ nhạc dùng trong nghi lễ liên quan đến việc cúng tế trời, cầu mong mưa hòa gió thuận, đất nước yên bình. Hơn nữa, trong quan niệm của Đông phương, chim phụng hoàng xuất hiện sẽ báo điềm lành, thiên hạ thái bình. Do vậy, các tổ hợp được tinh giảm trên (phụng lai nghi, phụng hoàng lai, phụng hoàng nghi) đều có liên quan đến điển tích này, hàm ngôn của chúng là triều đại thanh bình, đất nước thái bình. (Tham khảo từ tapchisonghuong.com.vn)].
Một câu "Phượng hoàng vu phi", xuất phát từ 《 Kinh Thi 》, đem quân chủ so sánh cùng phượng hoàng, thần tử so sánh với đàn chim sắp hàng chỉnh tề, gắt gao đi theo phượng hoàng, mặc cho quân chủ sử dụng, không dám cãi lại quân mệnh.
Một câu "Tiêu thiều cửu thành", lấy từ 《 Thượng Thư 》, ý tứ là vua Thuấn dùng tiêu thiều sáng tác âm nhạc, dẫn cả phượng hoàng tới.
Hai câu đều mang ý tán tụng uy nghi đế vương, Thanh Hà để vuốt mông ngựa tân quân, thật là vắt hết óc dùng hết toàn bộ học vấn mà Kê tiến sĩ dạy cho nàng.
"Hữu phượng lai nghi, thiên hạ an bình." Hoàng thất tông nhân (họ hàng) sôi nổi cùng nâng chén chúc mừng, hạt đậu đen trên mí mắt Kiến Thủy đế ngưng giật nảy, nâng chén cùng uống.
Mọi người đều hiểu được chim trĩ không phải phượng hoàng, nhưng không có ai không có mắt lại chọc thủng điều này. Tân đế đăng cơ, cần phải giữ mặt mũi.
Không khí lạnh lẽo nhờ có Thanh Hà vuốt mông ngựa mà hồi phục nhiệt độ trở lại, Kiến Thủy đế đối với công chúa tiền triều Thanh Hà rất vừa lòng.
Chỉ có người ngồi ở phía trên Thanh Hà là công chúa Hà Đông trừng mắt phẫn nộ liếc nhìn nàng một cách khinh thường.
Công chúa Hà Đông là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của Thanh Hà —— do tiên hoàng hậu Giả Nam Phong sở sinh.
Thái thượng hoàng Tư Mã Trung tuy ngốc nhưng diện mạo tuấn tú, đáng tiếc công chúa Hà Đông lớn lên giống mẫu thân Giả Nam Phong, đen lại lùn...... (tôi thử search google hình ảnh của Giả Nam Phong, quả thật có tí cay mắt?)
Nàng đã 17 tuổi, nhưng chiều cao không sai biệt lắm so với công chúa Thanh Hà 12 tuổi.
Công chúa Hà Đông từ nhỏ được đế hậu sủng ái, nàng khi còn bé sinh bệnh, tiên hoàng hậu Giả Nam Phong để cầu cho nữ nhi sớm ngày khang phục, thậm chí phá lệ tuyên bố đại xá thiên hạ.
Giả Nam Phong sau khi bị Kiến Thủy đế Tư Mã Luân nhốt ở Kim Dung thành rồi hạ độc giết chết, Dương Hiến Dung trở thành hoàng hậu Đại Tấn, công chúa Hà Đông thực chán ghét mẹ kế Dương Hiến Dung, luôn cảm thấy nàng đoạt hậu vị của mẫu thân.
Ghét ai ghét cả tông chi họ hàng, công chúa Thanh Hà do Dương Hiến Dung sinh ra cũng tự nhiên thành cái gai trong mắt công chúa Hà Đông, tình cảm của hai tỷ muội vô cùng lãnh đạm.
Giữa lúc "thôi bôi hoán trản" (Cụm từ này chỉ việc tụ tập uống rượu chúc mừng. Ngoài ra, thời cổ đại, sau khi thăng quan, lúc uống rượu sẽ dùng ly nhỏ (trản) thay vì dùng cốc (bôi),đại khái vì quan lại quý nhân đều dùng trản. Do đó cụm từ này còn mang nghĩa thăng quan phát tài, cuộc sống có bước chuyển biến tốt đẹp....- Meo tham khảo baidu, chưa nghĩ ra cụm từ tiếng Việt tương đương nên để nguyên),công chúa Hà Đông đột nhiên đứng lên, hướng Đế hậu chào từ biệt, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Phận làm con, phải tuân thủ hiếu đạo, thái thượng hoàng cùng thái hậu tuy rằng dọn đến Kim Dung thành dưỡng lão, nhưng thỉnh an sáng chiều hàng ngày không thể thiếu, thần muốn đến Kim Dung Thành thỉnh an phụ mẫu —— tuy rằng không được gặp nhau, cách đại môn cúi lạy một cái cũng tốt, hỏi thăm sinh hoạt cùng ăn uống hàng ngày của phụ mẫu, mong rằng bệ hạ ân chuẩn."
công chúa Thanh Hà vừa mới thành công cứu vãn cục diện, công chúa Hà Đông lập tức phá đám.
Đúng là không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
Trường Nhạc cung một mảnh lặng im, không khí trở nên xấu hổ.
Thanh Hà vô kế khả thi, thầm than: Đại tỷ, ngươi đây là chơi với lửa a.
Thực rõ ràng, công chúa Hà Đông kế thừa mẫu thân Giả Nam Phong tính cách đanh đá, lại không được di truyền trí tuệ chính trị của mẫu thân, làm rối loạn âm mưu châm ngòi ly gián, giả heo ăn thịt hổ của Thanh Hà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.