Thở dài một tiếng, Trương Cường nở nụ cười thân thiện, đề nghị: “Nếu cô nương không phiền thì hãy tạm ở lại trong cung đêm nay, đợi khi trời sáng trẫm sẽ phái người đưa cô nương rời khỏi.” Triệu Yên kinh ngạc nhìn thẳng vào vẻ mặt ung dung của Trương Cường, lui lại nửa bước, quỳ xuống nói nhỏ: “Triệu Yên đa tạ… bệ hạ đã tha mạng!” Nói xong, Triệu Yên lẳng lặng lui vào góc tối trong đại điện, không thèm nhìn Trương Cường nữa. Trước thái độ lạnh nhạt của nàng, Trương Cường lắc đầu ngao ngán, tò mò hỏi: “Không biết cô nương vì lý do gì lại mạo hiểm vào cung hành thích trẫm? May mà không bị người khác phát giác, bằng không ngay cả trẫm cũng không đảm bảo được an toàn cho nàng đâu.” Triệu Yên lạnh lùng liếc nhìn Trương Cường, không lên tiếng trả lời, chỉ nhìn chăm chăm vào ánh nến leo lét, hình như nàng định dùng sự im lặng để bày tỏ khinh miệt chất chứa trong lòng. Trương Cường biết hiểu lầm của nàng đối với mình vẫn chưa thay đổi, thở dài một tiếng, quay sang các mỹ nữ quỳ dưới đất truyền lệnh: “Trừ Nhu Nhi ở lại hầu hạ trẫm, các nàng đều lui xuống nghỉ ngơi đi!” Dứt lời, Trương Cường không đoái hoài đến Triệu Yên và các mỹ nữ kia nữa, ôm lấy Nhu Nhi vào lòng đang định ngủ, đột nhiên một cung nữ mặc y phục màu tím lợt hoảng hốt xông từ ngoài vào nhảy lên giường, quỳ xuống dập đầu lia lịa, luôn miệng nói: “Bệ hạ, khai ân!” Thật ra lúc này Trương Cường vẫn chưa buồn ngủ, chỉ vì muốn Triệu Yên yên tâm nên mới làm bộ tỏ ra mệt mỏi, hắn lật người ngồi dậy, quan sát tỉ mỉ cô cung nữ, nghĩ thầm: Tại sao hôm nay lại cùng lúc có đến hai cô gái quấy rầy giấc mộng đẹp của mình thế nhỉ? Vừa định mở miệng hỏi chuyện, ngoài điện vọng vào tiếng bước chân dồn dập, cô cung nữ hoảng sợ lách người núp phía sau tấm rèm. Trong lúc Trương Cường còn đang ngơ ngác, một tên thái giám ngoài bốn mươi tuổi dẫn theo một nhóm thái giám trẻ hối hả xông vào điện bẩm báo: “Bệ hạ, vừa rồi có người lẻn vào cung, không làm kinh động đến bệ hạ chứ ạ?” “Cái gì? Có người lẻn vào cung sao?” Trương Cường thốt lên vẻ kinh ngạc. Lúc này, cô cung nữ trốn sau tấm rèm hốt hoảng nhìn vào Trương Cường, đôi mắt chất chứa nỗi sợ xen lẫn cầu xin. Trương Cường nhanh chóng nghĩ tới một khả năng: Chẳng lẽ cô cung nữ này có việc gì khẩn cấp nên liều mạng đến tìm gặp mình? Tên thái giám kia lên tiếng nói tiếp: “Làm kinh động bệ hạ, nô tài tội đáng muôn chết, nô tài nhất định tìm ra kẻ to gan kia, xin bệ hạ yên tâm!” Trương Cường ổn định lại tâm trạng, vờ nổi giận quát lên: “Biết làm kinh động đến trẫm còn không mau lui ra! Người đâu, lôi xuống dưới đánh 20 trượng!” Tên thái giám sợ đến nỗi bủn rủn tay chân, run rẩy van xin: “Bệ hạ, nô tài chỉ lo cho an nguy của bệ hạ chứ không cố ý xông vào cung cấm, xin bệ hạ nể mặt phủ lệnh đại nhân tha cho nô tài lần này.” “Phủ lệnh?” Trương Cường bị tin nằm trong dự đoán này làm thót tim một cái, tuy không biết Triệu Cao tại sao phải truy tìm một cung nữ trong đêm hôm khuya khoắt thế này, nhưng có một điều có thể khẳng định, cô cung nữ này nhất định nắm giữ bí mật mà Triệu Cao không muốn cho mình biết, bằng không lão ta cũng không phái người xông bừa vào tẩm cung của mình rồi. Thấy Trương Cường hồi lâu không lên tiếng, tên thái giám dè dặt nói tiếp: “Bệ hạ, phủ lệnh đại nhân vì phát hiện có kẻ khả nghi trà trộn vào cung nên vừa rồi mới…” Trương Cường lạnh lùng rít lên: “Ở chỗ của trẫm không có kẻ khả nghi nào cả, ngươi tự tiện xông vào tẩm cung, quấy rầy giấc ngủ của trẫm và mỹ nhân, tội thật đáng chết! Người đâu, lôi xuống đánh thật nặng cho ta!” Cấm vệ canh gác ngoài điện nghe lệnh liền ùa vào lôi tên thái giám xuống, chỉ một lát sau, tiếng thét đau đớn xé tan màn đêm yên ắng, vang dội trong khoảng sân rộng phía trước đại điện nghe có phần rùng rợn. Trương Cường nhíu mày khó chịu chui vào giường, Nhu Nhi vừa trải qua trận mây mưa lúc này cũng kinh ngạc trước những gì xảy ra, trố mắt há hốc miệng không nói nên lời. Đưa bàn tay to bè xoa bóp nhè nhẹ vào ngực Nhu Nhi, Trương Cường dịu giọng căn dặn: “Nhu Nhi, nàng hãy lui xuống trước, không có chỉ ý của trẫm bất cứ ai cũng không được bước vào đại điện!” Nhu Nhi nghe lệnh rên lên khe khẽ hy vọng thu hút chú ý từ Trương Cường, chỉ là vào lúc này Trương Cường đã hoàn toàn tập trung vào cô cung nữ kia, tuy Nhu Nhi vẫn còn tiếc nuối nhưng đành ngoan ngoãn đứng dậy lui ra ngoài. Trong điện không còn một ai, cung nữ kia mới thở phào nhẹ nhõm, thấy đám thái giám không dám xông vào nữa, nàng quỳ xuống hành lễ: “Thập nhất công chúa Doanh Thanh tham kiến bệ hạ!” “Thập nhất công chúa? Vậy nàng là tỉ tỉ hay muội muội của trẫm?” Trương Cường bị thân phận bất ngờ của cô cung nữ làm giật mình, hắn hơi nghi ngờ về khả năng ứng phó của mình trước sóng gió của cuộc sống cung đình xa hoa tráng lệ nhưng thực chất hiểm nguy chực chờ khắp nơi này. Cô cung nữ kia nghe hỏi liền nhếp mép đáp lời đầy vẻ mỉa mai: “Thập nhất hoàng muội chẳng qua chỉ gặp mặt bệ hạ vài lần, hoàng huynh sao lại nhớ tới tiểu muội chứ?” Trương Cường thở phào nhẹ nhõm, nếu vị hoàng muội này chỉ gặp mặt Tần Nhị Thế có vài lần thì những sơ hở do mình bộc lộ sẽ không bị phát hiện, hắn an tâm gật đầu hỏi: “Không biết hoàng muội đêm hôm khuya khoắt xông vào cung cấm là vì chuyện quan trọng gì?” Doanh Thanh nghe vậy tỏ ra nghi hoặc nhìn chằm chằm vào Trương Cường, quỳ xuống rơi lệ nói: “Bệ hạ, chư vị hoàng huynh đều một lòng trung thành, tuyệt nhiên không dám gây bất lợi cho bệ hạ đâu, xin bệ hạ nể mặt tiên hoàng, hãy khai ân!” Trương Cường giật mình một cái, tuy trong sử sách không ghi chép nhiều về chuyện Tần Nhị Thế loại trừ tông thất hoàng tộc nhưng hắn vẫn hiểu được một ít, lúc này tuy thất kinh hồn vía nhưng không hề tỏ ra bất ngờ, chỉ lắc đầu cười buồn nói: “Trẫm không hề biết về việc này, muội hãy nói rõ hơn xem trẫm có cách gì cứu vãn không!” Doanh Thanh mang sắc mặt trắng bệch thảm thương ngờ vực kể: “Ba ngày trước Triệu Cao truyền thánh chỉ nói Thập thất hoàng huynh và Nhị thập hoàng huynh bất mãn bệ hạ kế thừa ngôi vị nên có mưu đồ tạo phản…” Nói đến đây Doanh Thanh đã nấc không thành tiếng, thấy Trương Cường không ngắt lời mới tiếp tục nghẹn ngào nói: “Bệ hạ, hai vị hoàng huynh xưa nay không màn tới việc triều chính, chỉ xin bệ hạ khai ân cho họ lui về ở ẩn, từ nay không lo thế sự nữa.” Trương Cường tất nhiên đoán ra Triệu Cao diệt trừ hoàng tộc nhà Tần là vì dọn đường trước cho âm mưu đoạt ngôi của lão, tuy số hoàng thân quốc thích này cũng đe dọa đến mình, nhưng chỉ cần thế lực tông thất còn tồn tại thì Triệu Cao vẫn chưa dám đoạt ngôi, mình sẽ có thời gian chuẩn bị lực lượng tiêu diệt lão, bây giờ bằng bất cứ giá nào cũng phải ngăn cản lão ta tiếp tục hãm hại hoàng tộc. Nghĩ đến đây, Trương Cường nhíu mày khó chịu, giận dữ rít lên: “Triệu Cao dám hạ thủ với tông thất hoàng tộc mau đến vậy ư? Trẫm quả thật xem nhẹ lão ta rồi!” Doanh Thanh thoáng giật mình, vội hỏi dồn: “Chẳng lẽ thánh chỉ kia không phải ý của bệ hạ?” Trương Cường nghiêm túc gật đầu nói: “Trẫm không hề biết Triệu Cao lại dám ra tay với hoàng tộc, việc này trẫm chưa từng nghe nói tới.” Doanh Thanh dập đầu cầu xin: “Xin bệ hạ cứu vãn tình thế!” Trương Cường lắc đầu ngao ngán bày tỏ: “Hiện nay trẫm tuy là hoàng đế nhưng thực chất mọi việc triều chính đều nằm trong tay Triệu Cao và Lý Tư, dù trẫm có lòng muốn cứu người e rằng cũng không có khả năng. Ài!” Doanh Thanh tỏ ra thất vọng, nhưng vẫn không cam tâm hỏi lần nữa: “Vậy… hai vị hoàng huynh đã hết cách giải cứu rồi sao?” Trương Cường thở dài một tiếng, chán nản đáp lời: “Trẫm ngay cả bản thân còn lo chưa xong, nói gì đến cứu giúp người khác nữa.” Doanh Thanh không hề nghĩ rằng mình mạo hiểm lẻn vào cung cấm, kết quả lại nhận được tin tuyệt vọng như thế, nhất thời đau buồn òa khóc nức nở. Trương Cường nhìn bộ mặt nước mắt ràn rụa của Doanh Thanh, trong lòng chua xót, chỉ đành lắc đầu chán nản, đưa mắt nhìn ra ngoài đại điện, vô tình nhìn vào con rồng khắc trên ngai vàng của mình, trong đầu lóe lên một tia sáng, cuối cùng đã nghĩ ra cách có thể thử liều một phen.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]